Nghe nhắc đến Vĩnh Ninh, Trì Tâm thu lại nụ cười, sắc thái lạnh lẽo dần bao trùm.
Từ ánh mắt cáo già đầy toan tính, cái nhìn của cô chuyển sang vẻ sắc lạnh như một loài săn mồi đỉnh cao, ghim chặt vào Lâm chủ.
"Cảnh Tu Bạch," cô cất tiếng, giọng băng giá. "Lâm chủ đang giật dây anh đấy.
Hay là cứ thế này, anh cứ đứng sau tôi. Để tôi hạ gục hắn gần chết, rồi anh hãy xuất hiện vớt vát chút thể diện cho hắn?" Nụ cười trên mặt Lâm chủ đông cứng. Hắn lùi lại một bước nhỏ vô thức, giọng điệu vẫn cố giữ vẻ ôn hòa: "Cô Trì, làm ăn phải có thiện ý..." "Đủ rồi."
Một giọng nói lạnh buốt như băng cắt ngang lời hắn, khiến ngay cả Trì Tâm cũng giật mình. Phải mất vài giây, cô mới nhận ra đó là Dung Phượng.
Lâm chủ liếc nhìn Dung Phượng, vẫn kiên trì với vẻ ôn hòa:
"Thiện ý là nền tảng, nếu cô đe dọa như vậy, chẳng phải rất vô nghĩa sao?"
"Nếu đã cảm thấy bị đe dọa, chẳng phải ông nên tự giác hơn sao?" Trì Tâm lạnh lùng phản bác.
Lâm chủ chỉ cười nhạt:
"Nhưng mà..."
"Tôi đã nói đủ rồi!" Dung Phượng bước sải tới, chắn ngang giữa Lâm chủ và Trì Tâm. Anh ta quay lưng về phía cô, cả người tỏa ra áp lực nặng nề đầy đe dọa:
"Đây không phải nơi để làm ăn. Nếu muốn, hãy về đất của ông mà làm. Ông nghĩ mình có tư cách nói những lời này ở đây sao?"
Trì Tâm bất giác ngạc nhiên trước cơn thịnh nộ hiếm thấy của Dung Phượng. Cô đưa tay định vỗ vai anh:
"Dung Phượng, bình tĩnh đi..."
Nhưng lời cô chợt nghẹn lại khi nghe câu nói tiếp theo từ Lâm chủ.
Lâm chủ nhìn thẳng vào Dung Phượng, nụ cười trên mặt hắn nhạt nhòa, nhưng giọng nói ôn hòa lại ẩn chứa một vực sâu đen tối:
"Dung Phượng, dù sao đi nữa, con đối xử với bố ruột mình thế này, có phải hơi quá đáng không?"
Trì Tâm: ... ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cánh tay của Trì Tâm khựng lại giữa không trung, cùng lúc đó, toàn bộ cơ thể Dung Phượng cũng cứng đờ.
"Quả nhiên." Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, tựa một tiếng thở dài.
Trì Tâm chậm rãi quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh:
"Sao anh không ngạc nhiên? Sao anh đã biết?"
"Tôi chỉ đoán thôi," Cảnh Tu Bạch đáp. "Ánh mắt Dung Phượng khi nhìn Lâm chủ luôn có gì đó khác lạ, không giống cách nhìn một người xa lạ, cũng chẳng phải sự thù địch thuần túy. Tôi suy đoán họ hẳn có một mối liên hệ nào đó."
Trì Tâm khẽ kéo vạt áo Dung Phượng, giọng cô đầy thận trọng:
"Dung Phượng, anh tự mình nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lâm chủ mỉm cười, vẻ mặt ung dung như không có chuyện gì:
"Có vẻ như bạn của con không biết gì cả. Có một người bố như ta, thực sự làm con mất mặt lắm sao?"
Toàn thân Dung Phượng căng cứng như một sợi thép. Tựa một con báo hoang bị dồn vào đường cùng, anh ta sẵn sàng tung đòn. Nắm tay siết chặt đến mức gân xanh nổi rõ. Nhưng chỉ vài khoảnh khắc sau, anh ta cố gắng kiềm chế, quay đầu về phía Trì Tâm, cất giọng điềm tĩnh đến lạnh lẽo:
"Về mặt huyết thống, quả thực có chút liên quan."
Mèo Dịch Truyện
"Con nói vậy thật khiến ta đau lòng." Lâm chủ thở dài, nhưng trên gương mặt hắn, không chút dấu hiệu của sự tổn thương.
Trì Tâm thầm phác họa hàng loạt kịch bản éo le về gia tộc quyền quý trong đầu. Tuy nhiên, vì lo lắng cho tâm trạng đồng đội, cô lập tức mở lời:
"Không sao đâu, chuyện nào ra chuyện đó. Anh không cần phải để tâm.” Dung Phượng hé miệng, rồi lại mím chặt, cuối cùng chậm rãi thốt ra từng lời:
"Chưa từng chăm sóc, quan điểm không hợp."
Chỉ tám chữ ngắn gọn, nhưng Trì Tâm lập tức thấu hiểu mâu thuẫn sâu sắc giữa anh ta và Lâm chủ.
Qua quãng thời gian quen biết, cô hiểu rõ Dung Phượng là người thế nào. Nếu không phải hôm nay chính họ tự tiết lộ, cô tuyệt đối không thể hình dung anh ta lại có liên hệ với kẻ như Lâm chủ.
Hóa ra, lời Lâm chủ nói là sự thật: Có một người cha như hắn, Dung Phượng quả thực cảm thấy vô cùng mất mặt. "Dung Phượng, bao nhiêu năm trôi qua, con vẫn không chút thay đổi. Vẫn ngây thơ và trẻ con đến thế." Lâm chủ lắc đầu thở dài. "Con không chấp nhận quan điểm sống của ta, không muốn thừa kế sự nghiệp của ta, ta đều nhường nhịn. Nhưng thật không ngờ, sau ngần ấy thời gian, con vẫn không chút trưởng thành."