Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 334



 

"Cần thuốc gì không?

 

Tôi có sẵn thuốc cần thiết." Dung Phượng nửa ôm lấy thân trên của ông chủ Lâm.

 

Nghe vậy, anh ta quay sang nhìn Cảnh Tu Bạch, một tia cầu xin khó nắm bắt thoáng qua trong đáy mắt.

 

Cảnh Tu Bạch vẫn bình tĩnh, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào.

 

Anh cúi xuống, kiểm tra đồng tử của ông chủ Lâm.

 

"Dung Phượng, tôi không giấu cậu làm gì." Anh nói: "Tình trạng của ông ta hết sức nguy kịch.

 

Có lẽ loại dược phẩm dị năng lỗi đang tàn phá cơ thể, khiến toàn bộ hệ thống sinh học của ông ta đang tan rã." Chắc chắn không còn duy trì được bao lâu nữa.

 

Trì Tâm nghe ra hàm ý mà Cảnh Tu Bạch đã cố tình lược bỏ. Tất nhiên, Dung Phượng cũng thấu hiểu.

 

Anh ta khẽ run lên, không lộ ra quá nhiều biến động, nhưng ánh mắt cúi xuống lại ẩn chứa một nỗi đau và sự giằng xé nội tâm khó diễn tả thành lời.

 

"Có thể đoán được." Anh ta nói nhỏ: "Kẻ gieo ác rồi cũng sẽ gặt quả báo."

 

Ông chủ Lâm đã làm quá nhiều chuyện ác. Nhưng nếu câu này phát ra từ miệng người khác thì không sao, đằng này lại là lời thốt ra từ chính con trai ruột, nghe thật xót xa.

 

"Đi thôi."

 

Sự d.a.o động cảm xúc của Dung Phượng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, anh ta lại trở lại hình ảnh xạ thủ lạnh lùng, dứt khoát thường thấy. Anh ta bước đi trên những vật thể hình bầu dục mỏng manh, khó khăn cõng ông chủ Lâm trên lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai người.

 

"Tìm đường ra càng nhanh càng tốt."

 

Dung Phượng là người rõ ràng và quyết đoán, không muốn trì hoãn hành trình của cả đội. Trì Tâm hiểu tính cách anh ta, gật đầu dẫn đường phía trước.

 

"Giữ sát phía hành lang bên trái, tránh lạc mất phương hướng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh Tu Bạch đi cuối cùng, giúp Trì Tâm định hình phương hướng chính xác.

 

Trì Tâm từng nghĩ rằng để sống sót trong tận thế, cô có thể phải làm nhiều việc không tưởng. Nhưng dù đã tưởng tượng ra hàng trăm kịch bản, cô cũng không ngờ mình lại có ngày phải dò dẫm trong một mạng lưới hang động mối khổng lồ, giẫm lên những khối trứng mỏng manh của chúng.

 

Dựa theo tình trạng của những khối trứng, chúng đã phát triển đến một giai đoạn nhất định. Dù chưa đủ hoàn thiện để phá vỡ lớp vỏ, bên trong đã có những hơi thở và nhịp đập yếu ớt.

 

Họ như bị nuốt chửng vào một phòng ấp sinh học khổng lồ, những thanh âm phập phồng ẩn mình, nhưng lại rợn người đến tột độ.

 

Trì Tâm biết rõ bản thân không thể lơ là lúc này. Từ trước đến nay, cô luôn cố tình giữ khoảng cách với người khác, e sợ vô tình gây tổn hại cho họ. Chính vì thế, từng bước chân của cô đều được đặt xuống hết sức cẩn trọng.

 

Hệ thống cảnh báo sinh học tự nhiên trong cô hoàn toàn được kích hoạt, những hơi thở nhẹ nhàng kia trong tai cô lại vang dội như tiếng sấm rền.

 

Cũng nhờ đó, khi một d.a.o động bất thường xuất hiện ở tần số mà thính giác con người không thể cảm nhận, cô lập tức giơ tay ra dấu hiệu cảnh giác.

 

Hai người phía sau tuyệt đối tin tưởng Trì Tâm, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng.

 

Dung Phượng cẩn trọng đặt ông chủ Lâm xuống. Ba người lập tức tạo thành thế lưng tựa vào nhau, sẵn sàng đối mặt mọi hiểm nguy. Tiếng ù ù mỗi lúc một lớn dần, âm thanh xào xạc không ngớt từ bốn phương tám hướng bao vây, tựa như một trận bão tuyết trắng xóa đang cuộn tới.

 

Dù không phải tiếng động chói tai, nhưng âm hưởng lan tỏa của nó lại tạo ra một áp lực nghẹt thở, đè nặng lên từng người.

 

Trong cảnh quan biến dị này, nhân loại càng thấu hiểu sự bé nhỏ của mình.

 

Cả người Trì Tâm căng lên, cảm giác nguy hiểm rình rập lan tỏa khắp cơ thể. Nhưng ngay lúc này, một cảm giác khác, một nỗi run rẩy lạnh lẽo trước tai ương sắp ập tới lại trỗi dậy. Cô giơ tay ngăn Dung Phượng, người đang định đưa s.ú.n.g lên. Đối diện ánh mắt dò hỏi của hai người kia, môi cô khẽ hé:

Mèo Dịch Truyện

 

"Đừng tỏ ra thù địch."

 

Ngay khi lời cảnh báo của cô vừa dứt, vô vàn cái đầu cứng như thép, mang lớp giáp chitin khổng lồ, từ từ nhô lên, hiện ra từ những khối trứng trắng xếp chồng tầng tầng lớp lớp.

 

Đây là những binh mối chiến binh, với kích thước khổng lồ vượt xa mọi loài mối thông thường. Toàn thân chúng trắng đục như pha lê, toát ra ánh huỳnh quang mờ ảo trong bóng tối. Nhưng thứ ánh sáng yếu ớt ấy chẳng thể che giấu được sự nguy hiểm c.h.ế.t người mà chúng mang tới.

 

Không cánh, không miệng, chỉ có những xúc tu thăm dò sắc lẹm như gọng kìm tử thần tiến về phía trước, nhanh chóng bao vây ba kẻ xâm nhập dám bước vào kho trứng của chúng.