Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 342



 

Cả người Trì Tâm như bừng sáng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với kết cục tồi tệ nhất, nhưng không ngờ mọi thứ lại xoay chuyển một cách kỳ diệu, và mối chúa thực sự đồng ý hợp tác!

 

"Tôi sẽ chứng minh rằng lựa chọn của bà là đúng đắn." Trì Tâm cố nén sự phấn khích, cúi người thực hiện một cử chỉ chào trang trọng, tựa như một hiệp sĩ.

 

Mối chúa dường như đã thấu hiểu đây là một nghi thức của nhân loại, bà khẽ phát ra hai tiếng cười trầm đục:

 

"Như cô đã nói, vậy kế hoạch của cô là gì?" Cảnh Tu Bạch tuy không nghe được lời của mối chúa, nhưng từ biểu hiện thư thái của Trì Tâm, anh đoán mọi chuyện đã đạt được thỏa thuận. Khi cô quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của anh, anh mỉm cười dịu dàng, khẽ giơ ngón tay cái như một lời khen ngợi.

 

Tuy nhiên, trước khi anh kịp cất lời, Trì Tâm đã như tên bắn, vọt tới tóm lấy anh:

 

"Cuối cùng cũng đến lượt anh rồi! Mau thảo luận với bà ta xem phải làm gì!"

 

Cảnh Tu Bạch: ...

 

Chần chừ gì nữa? Cứ việc tiến hành đàm phán thôi. Sau khi giao lại việc đàm phán cho Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm cảm thấy thoải mái hẳn. Cô chỉ làm trung gian, truyền đạt thông tin qua lại giữa anh và mối chúa, thậm chí còn tìm cách đùa nghịch với con mối nhỏ.

 

Thật sự, không phải suy nghĩ gì đúng là dễ chịu nhất! Trì Tâm vui vẻ thầm nghĩ.

 

Đáng tiếc, khoảng thời gian dễ chịu bao giờ cũng trôi đi thật chóng vánh. Cảnh Tu Bạch ăn nói sắc bén, đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng thống nhất kế hoạch hành động tiếp theo với mối chúa.

 

Mèo Dịch Truyện

Mối chúa cử con binh mối đầu đàn đưa họ ra khỏi tổ. Lúc này, con mối nhỏ nhõng nhẽo đòi đi theo. Dù bất đắc dĩ, mối chúa vẫn gật đầu đồng ý.

 

"Đúng rồi." Khi mối chúa định rút chiếc râu khỏi tay cô, Trì Tâm bất ngờ nói với vẻ chân thành: "Chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì đã phá hủy tổ của bộ tộc bà và dẫn đến sự xuất hiện của những con kền kền."

 

"Đấu tranh trong chuỗi thức ăn luôn tồn tại. Nếu không phải lần này chỉ còn lại các vị sống sót, chúng tôi cũng sẽ không nhân nhượng." Mối chúa nói giọng ôn hòa. "Còn về tổ này, tôi đã sống ở đây nhiều năm. Nếu mọi chuyện đúng như các vị nói, tôi có thể lập tức xây dựng lại một cái mới."

 

Tính cách thấu hiểu và rộng lượng của mối chúa khiến Trì Tâm có chút xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô không biết nhiều về loài mối, tìm mãi trong không gian lưu trữ của mình nhưng chẳng thấy gì có thể giúp ích cho họ. Cuối cùng, cô lấy ra vài túi hợp chất kết dính, đặt xuống đất.

 

"Cái này..." Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bầy mối và đồng đội, Trì Tâm ngượng ngùng gãi má. "Đây là loại hợp chất kết dính sinh học hữu ích cho đất, các vị có thể thử dùng khi xây tổ mới."

 

Tiếng cười thân thiện của mối chúa vang lên sau lưng họ, Trì Tâm và mọi người đi theo con binh mối đầu đàn ra khỏi tổ.

 

Trên đường đi, Trì Tâm trò chuyện với con mối nhỏ. Khi họ đến lối ra trên mặt đất, con mối nhỏ phát ra tiếng "o o o" buồn bã.

 

Nhìn nó, Trì Tâm có cảm giác như thể trên cái đầu to lớn của nó đang rưng rưng hai dòng nước mắt.

 

"Các vị có quay lại không?" Con mối nhỏ hỏi.

 

Dường như nó rất có cảm tình với Trì Tâm. Cô xoa nhẹ chiếc râu của nó, an ủi:

 

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

 

Con binh mối không cho phép con mối nhỏ rời tổ, nó chỉ có thể lưu luyến cọ râu vào Trì Tâm, sau đó cùng con binh mối nhìn theo họ rời đi.

 

Lúc này, bên ngoài đã bị màn đêm bao phủ.

 

Bầu trời đêm trên vùng đất hoang tàn trải dài bất tận, sao trời to lớn và sáng rực, như thể chúng đang ở rất gần mặt đất.

 

Trì Tâm quay lại nhìn tổ mối cao vút sau lưng, khó tin rằng họ đã thoát ra một cách dễ dàng như vậy. Kết quả này thậm chí còn tốt hơn tất cả những phương án dự phòng họ từng nghĩ đến.

 

Dưới bầu trời sao rộng lớn, vài người bước đi trên con đường hoang vắng, không ai nói gì.