"Vậy nên, cô không phải do chúng tạo ra, đúng không?”
Mèo Dịch Truyện
Cô trầm mặc giây lát, ánh mắt Cảnh Tu Bạch thoáng hiện lên vẻ chờ đợi khó nắm bắt.
"Nếu anh tìm kiếm sự đồng cảm từ tôi, e rằng anh sẽ thất vọng." Cô chậm rãi nói. "Trải nghiệm của tôi khác xa các anh."
Nghe cô thừa nhận điều đó, Cảnh Tu Bạch thở ra một hơi thật dài, như vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình.
"Tôi biết." Anh đáp, ánh mắt anh dịu đi trông thấy. "Tôi không nói điều này để ép cô kể về quá khứ. Cô còn nhớ lần đầu chúng ta gặp Lâu Thần không? Hắn ta từng nói tôi và hắn ta giống nhau, đều là những kẻ không có trái tim.”
Trì Tâm cố gắng hồi tưởng, trong lòng dâng lên chút bất an:
“Tôi... tôi nhớ.”
Cảnh Tu Bạch cười khẽ, đôi mắt sâu thẳm khẽ cong lên, đẹp đến ngỡ ngàng, xua đi vẻ lạnh lùng cố hữu, mang đến một nét ấm áp hiếm hoi.
"Tôi vẫn luôn tự hỏi, giữa tôi và hắn ta có gì khác biệt." Anh nhẹ nhàng nói. "Hắn ta muốn hủy diệt thế giới. Tôi từng nghĩ, có lẽ điều đó cũng không phải là ý tồi. Xét ở một khía cạnh nào đó, hắn ta nói không sai.”
"Không đúng." Trì Tâm cắt ngang lời anh, ánh mắt đối diện kiên định không chút lay chuyển. "Anh không giống hắn ta.”
Nực cười thật, nếu nam chính lại y hệt phản diện, thì thế giới này còn gì là hy vọng?
Ánh mắt kiên định của cô khiến ánh nhìn của Cảnh Tu Bạch chấn động sâu sắc.
"Khi ấy, cô từng nói rằng ngay cả xác sống cũng không g.i.ế.c người chỉ vì thú vui. Tôi từng nghĩ, đó là điểm duy nhất để phân biệt tôi với hắn ta." Giọng anh pha chút khàn khàn. "Nhưng giờ tôi nhận ra, sự khác biệt giữa tôi và hắn ta nằm ở chỗ... tôi luôn khao khát ánh sáng."
Trì Tâm bất giác ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Tu Bạch nhìn cô, ánh mắt anh như bùng cháy một ngọn lửa mãnh liệt, nhưng ngọn lửa ấy không phải xuất phát từ chính anh, mà là ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ cô trong đáy mắt anh.
"Bất kể cô đã trải qua những gì, điều đã định hình cô thành con người như hiện tại chính là sức mạnh nội tại của cô." Anh nói, giọng điệu vừa chân thành vừa đầy sức thuyết phục. "Sức mạnh đó, đối với những kẻ khác, lại là một mối đe dọa c.h.ế.t người."
"Có những kẻ khát khao kiểm soát cô, và cũng có những kẻ muốn hủy diệt cô. Vì ánh sáng mà cô mang theo đã phơi bày tất cả những gì chúng muốn che giấu."
Trì Tâm mở miệng định phản bác, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh, cô đành đổi ý, thay đổi lời lẽ:
"Các anh đã đánh giá quá cao tôi rồi. Tôi chỉ là một người phụ nữ cố gắng sinh tồn giữa thời mạt thế tàn khốc. Tôi cứu người chỉ đơn giản vì tôi có thể, và tôi cũng từng mắc sai lầm, từng thất bại, anh đều rõ cả." "Nếu cô chỉ muốn bảo toàn sinh mạng mình, cô sẽ không thể bị bất cứ ai lay chuyển. Nhưng cô không làm vậy." Cảnh Tu Bạch dịu giọng nói. "Cô luôn nghĩ mình không làm điều gì vĩ đại, nhưng thực tế cô đã cống hiến nhiều hơn bất cứ ai." Những lời khen dồn dập ấy khiến Trì Tâm, vốn tính gan lì, cũng không khỏi đỏ bừng mặt. Đây là lần đầu tiên, người phụ nữ mạnh mẽ ấy bộc lộ vẻ dịu dàng, ngượng ngùng hiếm có. Dưới ánh nắng chiều tà, nét đẹp ấy càng trở nên rạng rỡ, như một cảnh tượng độc nhất vô nhị, khắc sâu vào tâm trí người nhìn. Cảnh Tu Bạch ngắm nhìn cô, trong lòng vẫn nguyên vẹn cảm giác rung động mãnh liệt từ lần đầu họ gặp gỡ, và đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Anh từng bước ra từ phòng thí nghiệm, hơn ai hết thấu hiểu rằng, để có được sức mạnh phi thường, người ta phải trả một cái giá tương xứng.
Nhưng Trì Tâm, chưa bao giờ để nỗi đau từ cái giá ấy trở thành gánh nặng hay sự thương hại của bất cứ ai. Khi mọi người hướng về phía cô giữa hoàn cảnh tuyệt vọng, họ luôn nhận được một ánh mắt trấn an đầy kiên định.
Thái độ và cử chỉ của cô dường như thầm khẳng định: "Hãy tin tôi."
Mỗi hành động của cô, đều rộng lượng chia sẻ nguồn ánh sáng rực rỡ mà cô mang theo.
"Tôi tự nhận mình là người lý trí và điềm tĩnh, nhưng chẳng thể nào sánh bằng một phần vạn của cô." Cảnh Tu Bạch nói.
Lời nói của anh khiến Trì Tâm ngượng ngùng khôn xiết. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ xung quanh dường như trở nên kỳ lạ một cách khó tả.
Ánh mặt trời dường như trở nên gay gắt đến lạ, bên ngoài cửa sổ lại tĩnh lặng đến bất thường, còn trong tâm trí cô thì vang vọng những âm thanh rạo rực, ồn ào đến lạ kỳ.
Cô bất giác vuốt lại mái tóc, quên bẵng đi việc phủi những hạt bụi còn vương trên đó.