Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 359



 

"Anh cho tôi xem cảnh vừa rồi là có mục đích gì?" "Chẳng có gì đặc biệt cả.

 

Tôi thấy cô dường như muốn hủy diệt nơi này, nên tôi chỉ tiện tay giúp một phần thôi." Lâu Thần lẩm bẩm. "Giờ cô đã biết chính bọn họ tự mình muốn phá hủy nơi này rồi, chẳng phải cô nên cảm thấy hài lòng sao?

 

Cô thậm chí không cần tự tay ra tay nữa.

 

Nếu không có tôi, cô sẽ phải tiêu tốn bao nhiêu công sức nữa chứ." "Nhưng anh có từng suy nghĩ đến hậu quả khủng khiếp khi loại virus đó bị phóng thích không?" Trì Tâm dừng lại một chút, rồi lắc đầu. "Thôi, không đáng để phí lời với anh." Sự lạnh nhạt tỏa ra từ sâu thẳm bên trong cô khiến Lâu Thần như bị một nhát d.a.o vô hình đ.â.m trúng.

 

Anh ta bật dậy, đứng sững trước mặt Trì Tâm, đôi mắt trừng lớn. "Trì Tâm, rốt cuộc cô muốn điều gì?

 

Chỉ là một kẻ đã c.h.ế.t thôi mà, cô cần phải căm giận lâu đến thế sao?

 

Tôi đã cố tình cung cấp cho cô thông tin này, lẽ ra cô phải nguôi giận rồi chứ!" Trì Tâm muốn phá lên cười, nhưng cô chỉ khẽ nhếch môi, sau đó mím chặt lại, không nói một lời.

 

Thái độ ấy càng khiến Lâu Thần như bị khiêu khích đến tột độ. Anh ta hét lớn, mặt tái xanh nổi đầy gân guốc, giống hệt một sinh vật bị dồn vào chân tường. Anh ta đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn cô. Giọng anh ta đầy bất lực, pha chút nhượng bộ: "Cô nói đi, làm thế nào cô mới chịu hết giận? Tôi làm gì cũng được."

 

Trì Tâm có phần ngạc nhiên: "Tại sao anh lại làm mọi thứ vì tôi như vậy? Tôi có giận hay không, liên quan gì đến anh?"

 

Gương mặt Lâu Thần ửng đỏ, đôi môi mấp máy, âm thanh khẽ khàng như bị kẹt lại trong cổ họng: "Tôi... Tôi chỉ... chỉ là không muốn mang ơn bất kỳ ai..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm cũng đứng lên, chiều cao hai người không chênh lệch nhiều, khiến cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta.

 

"Lâu Thần," Trì Tâm kiên quyết nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, "Nếu muốn người khác nhìn anh ngang hàng, trước hết anh phải học cách nhìn họ như vậy đã." Thời gian không cho phép cô giải thích thêm. Tâm hồn Lâu Thần đã bị méo mó đến mức nghiêm trọng, anh ta thậm chí còn tự từ bỏ thân phận con người, tự nguyện trở thành một phần của thế lực quái vật. Đây không phải chuyện mà cô có thể xoay chuyển chỉ bằng vài lời.

 

"Anh là ai không phải do thân phận định đoạt, mà là do những lựa chọn anh đã thực hiện. Nếu anh ôm chí hủy diệt thế giới, anh chính là kẻ thù của nhân loại – một vương giả xác sống. Nhưng điều đó không hề có nghĩa là anh sinh ra đã là như vậy. Anh hiểu ý tôi chứ?"

 

"Tôi không phải sinh ra đã là vương giả xác sống ư?" Đôi mắt Lâu Thần co rút kịch liệt, mạng lưới mao mạch đỏ ửng lan rộng trong lòng trắng. "Cô nói dối. Từ khi tôi được sinh ra, họ đã gán cho tôi một mã số định danh. Nếu không phải tôi lén dùng giao diện giám sát để xem tài liệu của họ, tôi thậm chí còn không biết tên mình."

 

Giọng anh ta khàn đặc, đầy tuyệt vọng: “Từ khi chào đời, tôi đã là vương giả xác sống rồi, Trì Tâm. Đây là định mệnh mà họ đã an bài cho tôi. Tôi không thể thoát khỏi nó. Cách duy nhất để họ cho phép tôi tồn tại là chấp nhận vai trò này."

 

"Anh vừa nói đó là định mệnh họ an bài cho anh. Nhưng anh là con người, Lâu Thần!" Trì Tâm hằn học nói, như thể đang tự vấn chính mình. "Nếu anh đã từng quan sát tôi, anh hẳn phải biết tôi trước kia yếu đuối, bị động đến mức nào, luôn bị người khác thao túng. Nhưng anh có một lợi thế mà tôi không có — sức mạnh phi thường của anh. Anh hoàn toàn có thể chống lại! Qua từng ấy biến cố, lẽ nào sự tiến bộ của anh chỉ giới hạn ở việc học cách tranh cãi thôi sao?"

 

"Cô biết gì chứ? Cô không hiểu, không hiểu, không hề hiểu!" Lâu Thần gào lên, giọng xé toạc không gian, tràn đầy sự tuyệt vọng. "Tôi không thể phản kháng. Không thể... không thể nào...'"

 

Lần này, anh ta không còn lặp lại những lời lẽ cao thượng về việc nhân loại không xứng đáng để anh ta trả thù nữa. Anh ta chỉ ôm chặt đầu, khản giọng lặp đi lặp lại câu "không thể phản kháng", khiến toàn bộ không gian ý thức xung quanh rung lắc kịch liệt.

 

Bóng hình của Lâu Thần dần trở nên mờ ảo, phai nhạt. Trì Tâm vươn tay, nhưng không thể chạm tới thể khí ảo của anh ta. Cô nắm bắt tia hy vọng cuối cùng, hét lớn:

 

"Lâu Thần! Hãy nghe trái tim anh! Xem nó thừa nhận anh là quái vật, hay là...

Mèo Dịch Truyện

 

"Con người..."