Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 36



 

Một bàn tay thon dài, uyển chuyển cầm ngược một con d.a.o găm, đưa về phía cô.

 

"Ồ?" Úc Tương kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Dung Phượng, đây không phải là con d.a.o găm quý báu của anh sao? Ai cầu xin anh cũng không cho, sao hôm nay lại nỡ lòng đưa ra vậy?"

 

Dung Phượng lạnh lùng lướt mắt qua Úc Tương, không thèm nhìn Trì Tâm, chỉ hờ hững nói: "Cô xứng đáng với nó."

 

"Cảm ơn." Trì Tâm hơi ngạc nhiên nhận lấy, cảm nhận sức nặng của con d.a.o găm trong tay, như thể nó vừa giao phó cho cô một trách nhiệm nặng nề.

 

Cô dứt khoát buộc con d.a.o găm vào thắt lưng. Cùng lúc đó, Trân Hành đã một mình đ.ấ.m c.h.ế.t từng con, dọn sạch lũ xác sống đang vây ở cửa. Ông quay đầu ra hiệu cho mọi người, rồi khom lưng, thận trọng đi vào trước.

 

Ánh mắt Trì Tâm trở nên thâm trầm. Cô lập tức học theo động tác của mọi người, giơ súng, khom người tiến về phía trước, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.

 

Sức mạnh của cô đã lộ rõ, nhưng vì đây là lần đầu cô ra ngoài cùng đội, Cảnh Tu Bạch cố ý quay lại, ra hiệu "Giữ im lặng" cho cô.

 

Trì Tâm gật đầu xác nhận đã hiểu.

 

Mọi người bắt đầu khẩn trương lục soát các vật phẩm tiếp tế. Trì Tâm vẫn mang theo không gian cất chứa khiến người khác phải đau đầu kia, và lúc này không sử dụng thì thật lãng phí. Cô cố ý đi đến một góc khuất, không có ai để ý, đặt tay lên giá hàng, mọi thứ cô chạm vào đều lập tức biến mất không dấu vết.

 

Cảnh Tu Bạch lặng lẽ liếc nhìn cô, muốn biết vị tiểu thư này liệu có còn giống như trước, điên cuồng thu thập những món mỹ phẩm xa xỉ hay không.

 

Khi nhận ra cô chỉ tập trung vào lương thực, nước uống, thậm chí cả giấy vệ sinh – những thứ thiết yếu nhất – anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

 

Trạm dịch vụ này không quá lớn, những vật phẩm hữu ích nhanh chóng bị càn quét sạch. Trì Tâm vừa định quay người rời đi thì một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ đột ngột ập đến, đồng tử cô chợt co rút lại.

 

Ngay lập tức, cô nhanh nhẹn xoay người, đặt tay ấn mạnh lên vai Úc Tương, mượn lực đó nghiêng mình bật nhảy, phóng thẳng lên mặt quầy dịch vụ phía sau anh ta.

 

Tất cả mọi người đều giật mình quay đầu, chỉ kịp thấy cô nhanh như một tia chớp rút con d.a.o găm từ thắt lưng ra, đ.â.m mạnh xuyên xuống bên dưới quầy dịch vụ.

 

Úc Tương run rẩy cả người. Lúc này anh ta mới kinh hoàng phát hiện, bên trong tủ quầy ngay phía sau mình quả nhiên có một xác sống đang co rúm rình rập. Nếu không phải Trì Tâm kịp thời đ.â.m thủng đầu nó, e là giờ phút này nó đã vồ lấy anh ta rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Có lẽ anh ta sẽ không bị cắn, nhưng chắc chắn sẽ phải vật lộn một trận, và trong thời gian đó rất có thể sẽ thu hút thêm nhiều xác sống khác. Nghĩ đến đây, anh ta kính sợ nhìn Trì Tâm, khẽ nói bằng khẩu hình.

 

"Cô lại cứu tôi một mạng."

 

Trì Tâm chỉ tùy tiện phẩy tay, toàn bộ tâm trí cô lúc này đều dồn vào... con d.a.o găm vẫn đang cắm sâu trong hộp sọ của xác sống.

 

Ánh mắt cô sắc lạnh, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, như thể đang suy tư về một vấn đề vĩ đại liên quan đến sự tồn vong của toàn nhân loại.

 

Mãi cho đến khi mọi người quyết định rút lui, Trì Tâm mới lạnh lùng rút con d.a.o găm ra, thậm chí không dám nhìn kỹ, trực tiếp cắm nó vào vỏ.

 

Ba ngày điều trị giảm mẫn cảm đã phát huy hiệu quả đáng kể. Trì Tâm thầm mừng vì giờ đây cô chỉ còn sợ hãi theo phản xạ, không còn xuất hiện những dấu hiệu suy sụp tinh thần như ban đầu nữa.

 

Mọi người trở lại xe, tất cả đều chìm vào một bầu không khí im lặng bao trùm.

 

"Khụm khụm." Úc Tương hắng giọng, phá vỡ sự im lặng: "Vừa rồi, cảm ơn cô nhé, Trì Tâm."

 

Lời cảm kích này thật lòng.

 

Mèo Dịch Truyện

Trì Tâm khẽ "Ừ" một tiếng, có chút không được tự nhiên.

 

Tiếng "Ừ" nhẹ nhàng ấy dường như đã phá vỡ một rào cản vô hình, khiến bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên sôi nổi.

 

"Ban đầu tôi cứ nghĩ chúng tôi đã là những người xuất sắc lắm rồi." Trần Hành tỏ vẻ xấu hổ, "Không ngờ, ngoài đội trưởng ra, ngay cả một cô gái như cô cũng lợi hại đến vậy."

 

"Ông có thể chọn một người khác để so sánh không? Suốt ngày so với đội trưởng thì nói làm gì?" Dư Bằng Trình nhỏ giọng lầm bầm phàn nàn.

 

Cảnh Tu Bạch vẫn im lặng lái xe. Khi sang số, tay anh khẽ khựng lại trong giây lát. Anh lại nhớ đến cảm giác khi Trì Tâm lao tới, toàn bộ cơ thể cô siết chặt lấy cánh tay anh.