Hành động của Ông chủ Lâm khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Một kẻ nhẫn tâm, ích kỷ, tham lam và xảo trá như vậy, vốn dĩ không bao giờ hành động mà không cân nhắc lợi ích cá nhân, ngay tại khắc này lại gạt bỏ mọi toan tính, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng cho người thanh niên sắp gặp nguy.
Một kẻ cả đời sống trong âm mưu, khắc sâu lợi ích cá nhân vào tận xương tủy, liệu trong khoảnh khắc lấy thân mình che chắn cho người khác, có từng thoáng nghĩ đến chuyện tính toán thiệt hơn không?
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm không biết, cũng chẳng ai có thể biết.
Trì Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn con giun cát khổng lồ với cái miệng ghê rợn lao thẳng xuống, nuốt trọn bóng hình vận áo dài đen ấy vào trong.
A——
Một tiếng thét bi thương bị dồn nén đến tột cùng vọng lên từ thiết bị liên lạc. Trì Tâm nhận ra đó là giọng của Dung Phượng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khẩu s.ú.n.g trường b.ắ.n tỉa công suất cao trên tay anh ta ghì chặt vào thành miệng giun. Bất chấp cánh tay mình bị những chiếc răng sắc nhọn xé nát, m.á.u tươi tuôn xối xả, Dung Phượng vẫn điên cuồng xả đạn. Nhìn vào tốc độ b.ắ.n điên cuồng, liên tục, dường như ngón tay anh ta đã dính chặt vào cò súng. Nhưng con giun cát dường như quyết nuốt chửng cả hai. Dẫu viên đạn xé toạc thành miệng, nó chỉ phát ra tiếng rít ghê rợn, đầy chấn động từ cổ họng, hàm răng sắc nhọn vẫn đang từ từ khép lại.
Cánh tay của Dung Phượng dần dần, từng phân một bị nuốt sâu vào trong miệng nó.
"A Phượng——”
Tiếng gào thảm thiết của đồng đội vọng dội trong thiết bị liên lạc. Trì Tâm nhắm nghiền mắt lại.
Nhịp tim đang đập hỗn loạn chợt ổn định, cô đột ngột mở bừng mắt. Khoảnh khắc kỳ lạ từng hiện hữu trước đây một lần nữa trở lại trong tầm nhìn của cô. Biểu cảm dữ tợn của Dung Phượng, thân thể Ông chủ Lâm chỉ còn lại nửa người với những thớ cơ và mạch m.á.u vẫn đang co giật mãnh liệt, ánh mắt kinh hoàng xen lẫn bi phẫn của những chiến hữu — tất cả đều được Trì Tâm thu trọn vào tầm mắt.
Trong tích tắc, sức mạnh cuồn cuộn trào dâng khắp cơ thể rã rời của cô. Bàn tay nắm chặt thanh đao chợt run rẩy, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị!
Trì Tâm hành động, thân ảnh cô nhanh như một tia chớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc trước, cô bị những vòng xoắn thân thể dày đặc của giun cát siết chặt, gần như tê liệt hoàn toàn, tạo cơ hội cho nó tấn công những người khác.
Nhưng bây giờ, cô dùng một bàn tay hóa thành móng vuốt sắc bén, ghì chặt vào lớp da cứng của con giun, cánh tay nổi gồ lên những đường cơ bắp rắn chắc. Cô gầm lên một tiếng trầm thấp, dùng sức mạnh toàn thân vùng thoát khỏi sự giam cầm!
Cô phóng vọt lên không trung, thân thể uyển chuyển, linh hoạt đến khó tin. Chỉ vài bước nhảy, cô đã lao ra một khoảng cách xa, bóng hình nhanh đến mức chỉ còn để lại những tàn ảnh mờ ảo trong mắt người nhìn.
Tốc độ của cô khiến chiếc đuôi phân đoạn khổng lồ của giun cát liên tục vồ hụt mục tiêu, quật mạnh xuống đống đổ nát, làm nó càng thêm đau đớn.
Ngay lúc bộ hàm sắc như d.a.o cạo sắp khép lại, nuốt chửng cánh tay Dung Phượng cùng nửa thân thể Ông chủ Lâm, Trì Tâm đã kịp thời có mặt.
Với tốc độ kinh hoàng, chỉ vài tích tắc, cô đã xuất hiện ngay trước đầu con giun cát.
Cô bất ngờ dừng lại, mái tóc đen dài theo quán tính văng về phía trước, khẽ lướt qua má Dung Phượng.
Gương mặt vẫn còn hằn vẻ dữ tợn của anh ta đông cứng lại, ánh mắt run rẩy tột độ nhìn thẳng vào Trì Tâm.
Ánh mắt cô không còn vẻ lạnh lùng tuyệt đối. Một nội lực mạnh mẽ bùng phát từ sâu thẳm tâm hồn, lan tỏa qua ánh nhìn, mang theo sự dịu dàng sâu lắng, bao dung như biển cả. Dưới cái nhìn đó, biểu cảm của Dung Phượng dần dịu lại. Anh ta cúi nhìn cánh tay đã bị giun cát nuốt chửng đến tận khớp, khẽ cười khổ với Trì Tâm.
“Tạm biệt…”
Dung Phượng nhận ra rõ ràng mọi hiểm nguy mà Trì Tâm đang đối mặt khi đương đầu với con quái vật này. Chỉ một sơ suất nhỏ, cô có thể bị thương nặng, thậm chí là bỏ mạng.
Thế nhưng ngay lúc này, cô vẫn lao tới, quyết tâm cứu lấy anh.
Trong ánh mắt Dung Phượng thoáng hiện lên sự dịu dàng khó tả. Hàng vạn lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng anh ta chỉ có thể thốt ra lời từ biệt.