Cổ họng Trì Tâm khẽ run lên, cô chớp mắt vài lần để xua tan sự mịt mờ, những cảm xúc phức tạp đang xáo trộn trong lòng.
"Từ Quân, cô là người lý trí nhất. Dẫn mọi người rời đi."
Giọng Khương Từ Quân dịu dàng nhưng lời nói lại mạnh mẽ và kiên quyết: "Tâm Tâm, nếu muốn chúng tôi bỏ mặc cô mà đi, thì cô quả thực đã nhìn lầm chúng tôi rồi."
Trì Tâm cảm thấy một sự giằng xé dữ dội trong lòng. Cảm giác vừa giận vừa buồn cười khiến khuôn mặt cô thoáng méo mó: "Các người..."
Dưới thân, con giun cát dường như cũng nhận ra điều gì đó. Nó quăng quật cơ thể khổng lồ, không phải để tấn công, mà để tìm mọi cách thoát ra khỏi tấm chắn đang dần đóng lại!
Sao Trì Tâm có thể để nó đạt được ý muốn.
Mèo Dịch Truyện
Cô lập tức nuốt xuống những gì định nói, cắn chặt răng rút thanh trường đao đang ghim sâu vào thân nó. Để cơ thể theo độ cong của nó trượt xuống, cô lao thẳng đến mục tiêu: vị trí một khối u mềm mại, nơi được cho là điểm yếu chí mạng của nó.
Cô vung đao, c.h.é.m một nhát thật mạnh!
Cơ thể đã tiến hóa của Trì Tâm đủ sức xé toạc lớp da cứng cáp của giun cát, huống hồ đây lại là vị trí yếu ớt nhất của nó.
Một tiếng gào thét xuyên mây rạch đất vang lên. Toàn thân giun cát rung lên dữ dội, thân thể khổng lồ đổ gục xuống đất.
Trong lúc trọng tâm mất thăng bằng và rơi xuống, Trì Tâm loáng thoáng nghe thấy âm thanh quen thuộc từ xa vọng lại.
Cô nghĩ mình đã nghe lầm, nhưng âm thanh ấy càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, khiến cô chắc chắn đây không phải ảo giác!
Giọng nói kinh ngạc của Úc Tương vang lên trong thiết bị liên lạc: "Trực thăng?"
Nghe đến từ này, linh cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng Trì Tâm. Cô ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc trực thăng lướt qua trên đầu mình, người ngồi trong buồng lái chính là Cảnh Tu Bạch! Chiếc trực thăng bay ngang bầu trời, ánh mắt Cảnh Tu Bạch nhìn xuống, chạm thẳng vào ánh mắt của Trì Tâm.
Trì Tâm không thể đoán được cảm xúc trong đôi mắt ấy, nhưng cơn vui sướng như vỡ òa dâng lên trong lòng khiến giọng cô khàn đi: "Cảnh Tu Bạch, anh đúng là hình mẫu anh hùng điển hình."
Tất cả các nhân vật chính đều thích xuất hiện vào phút cuối, mang theo chiến thắng hoành tráng và ngoạn mục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, bình minh đang rực rỡ, ánh mặt trời vàng rực từ xa chiếu tới, Trì Tâm khẽ nhắm mắt, cảm thấy trong lòng thật yên bình đến lạ.
"Đừng xuống." Cô cố gắng ghìm chặt con giun cát đang giãy giụa kịch liệt, đoán trước được ý định của Cảnh Tu Bạch. "Đưa mọi người đi trước."
Tấm chắn năng lượng đã dựng lên được một nửa, bóng tối dần bao phủ lấy ánh bình minh cuối cùng. Trong thiết bị liên lạc, tiếng thở của Cảnh Tu Bạch trở nên nặng nề, căng thẳng.
Cuối cùng, Cảnh Tu Bạch không nói một lời, chỉ nghiến răng xoay mạnh bảng điều khiển, điều chỉnh hướng của trực thăng.
Trì Tâm hiểu rằng những người khác sẽ không dễ dàng bỏ mặc mình. Trước khi có bất kỳ ý kiến phản đối nào kịp cất lên, cô ra lệnh bằng giọng nói cứng rắn:
"Ngay bây giờ, lập tức, đừng chậm trễ."
"Nghe theo Trì Tâm đi." Giọng Cảnh Tu Bạch lạnh lùng, mang theo sự bình tĩnh bị kìm nén. Với mệnh lệnh từ cả hai người lãnh đạo, những người khác không còn lựa chọn nào khác ngoài tuân theo.
Nhận ra họ đã đồng thuận, Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn xuống con giun cát. Trên cơ thể không có mắt của nó, cô lại cảm nhận được một thoáng sợ hãi vừa lướt qua.
"Đừng run nữa." Trì Tâm khẽ nói. "Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp để diệt thần."
Vừa dứt lời, cô nâng khẩu s.ú.n.g máy hạng nặng, cắm mạnh nòng s.ú.n.g vào vết thương sâu hoắm trên thân giun cát, rồi bóp cò. "Gào——Gào——"
Tiếng gào thét kinh hoàng của giun cát vang vọng. Trong cơn tuyệt vọng trước cái c.h.ế.t cận kề, nó điên cuồng quăng quật. Cổ họng gần như đứt rời, nhưng nó vẫn đập đầu xuống đất hòng hất Trì Tâm xuống.
Mỗi lần nó cố gắng bay lên, đều bị cô ghìm chặt, không chút khoan nhượng.
Khuôn mặt của Trì Tâm không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo, những cú b.ắ.n của cô chính xác và tàn nhẫn. Khi khẩu s.ú.n.g máy đã hết đạn, cô không chút ngập ngừng thay bằng một khẩu khác, tiếp tục xả đạn vào cùng một vết thương.
Thân hình khổng lồ của giun cát quằn quại, cố gắng thoát ra nhưng chỉ có thể đ.â.m sầm vào tấm lá chắn đang dần khép lại. Âm thanh ma sát chói tai giữa cơ thể nó và kim loại vang lên khắp nơi.