"Nếu đã biết rõ vậy, sao ông vẫn cố chấp?" Dung Phượng hỏi, giọng anh khàn đặc.
Ông chủ Lâm định nở nụ cười, nhưng trái tim đã mất đi một nửa khiến mỗi lần cố hít thở sâu đều như muốn ngạt thở.
Ông thều thào nói: "Đứa ngốc, trên đời này chỉ cần biết con đã sống như thế nào, đã đạt được những gì.
Còn cách thức, đó mới là bản lĩnh của con." Dung Phượng mở miệng, nhưng rồi lại im lặng.
"Ta biết con và ta không cùng chung quan điểm.
Từ khi con chào đời, chúng ta không giống cha con mà như hai thế cực đối lập, trời sinh đã đối đầu." Ông chủ Lâm nói, giọng mệt mỏi: "Ta chưa từng nói điều này, nhưng khi con từ chối nghe theo sự sắp đặt của ta, quyết tâm tự mình gây dựng sự nghiệp, ta thực sự rất vui.
Hồi trẻ, ta cũng từng tự mình bươn chải mới có được ngày hôm nay.
Ông khẽ nhắm mắt, cố hít một hơi sâu, tiếp tục: "Ta nhiều lần răn dạy con là hy vọng con thay đổi suy nghĩ. Con không hổ là con trai ta, có tài, có năng lực. Nhưng sự nhân từ và yếu đuối của con sẽ khiến con chùn bước. Con hoàn toàn có thể có một tương lai vĩ đại hơn... con trai à.” Nói xong câu dài này, ông bắt đầu ho dữ dội, từng cơn ho như muốn xé rách cơ thể đã cạn kiệt năng lượng.
Cơ thể vốn luôn giữ thẳng của Dung Phượng khẽ run lên. Anh vài lần định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra lời nào.
Nỗi đau hiện rõ trong mắt anh. Đôi tay đặt bên thân siết chặt thành nắm đấm. Trì Tâm không đành lòng nhìn tiếp, cô thử mở lời: "Ông chủ Lâm, có lẽ điều A Phượng muốn không phải là một tương lai vĩ đại hơn, mà chỉ đơn giản là sự bình yên trong cuộc đời này."
Dung Phượng, người đã từ chối loại thuốc tăng cường dị năng hoàn mỹ mà không hề d.a.o động, làm sao có thể chấp nhận khái niệm về "tương lai vĩ đại hơn” của ông chủ Lâm?
Từ câu nói ấy, có thể thấy vấn đề cốt lõi giữa hai cha con là ở đây. Đến phút cuối đời, họ vẫn trăn trở vì điều này.
Những kỳ vọng của ông chủ Lâm dành cho con trai chẳng khác gì một xiềng xích vô hình, chỉ khiến người ta muốn chạy trốn.
Ông chủ Lâm khẽ nheo mắt."Bình yên sao..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dung Phượng, người trước giờ vẫn không thể bày tỏ cảm xúc, bỗng nhiên gật đầu thật mạnh.
"Thôi được." Ông chủ Lâm thở dài, dời ánh mắt sang phía Trì Tâm.
Cả người cô bỗng căng thẳng, bản năng phòng bị trỗi dậy. Cô mất vài giây để điều chỉnh lại.
"Cô Trì... à không, Trì Tâm." Ông chủ Lâm khẽ cười."Lần đầu gặp cô, tôi đã biết cô không đơn giản, nhưng không ngờ, cô lại không đơn giản đến mức này."
Lại nữa. Ông ta lại bắt đầu nói kiểu úp mở. Trì Tâm kiên nhẫn hỏi: "Tôi đã để lộ sơ hở gì sao?"
Ông chủ Lâm không trả lời, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, cơ thể ông co giật dữ dội."Khụ, khụ khụ, khụ khụ!”
Dung Phượng lập tức đưa tay đỡ lấy n.g.ự.c ông, nhưng khi trái tim đã lộ ra ngoài, hành động ấy chẳng có chút tác dụng nào. Ông chủ Lâm đưa bàn tay còn lành lặn lên, ngăn anh lại.
Mèo Dịch Truyện
"A Phượng, bao năm qua, con đã chịu đựng bao thăng trầm." Giọng ông run rẩy, đôi mắt dán chặt vào con trai, dùng hết sức lực còn lại nói: "Bố chưa từng... cho con thứ con thực sự muốn. Hy vọng lần này, bố có thể giúp con một lần."
"Trì Tâm, tôi chỉ có một yêu cầu." Ông không quay đầu lại, giọng nói đứt quãng: "Đêm đó, tại chợ ngầm, cô đã hứa với tôi... cô phải thực hiện được lời hứa đó."
Trì Tâm ngây người.
"Nếu cô không làm được, tôi sẽ hóa thành ác quỷ, bám lấy cô đời đời kiếp kiếp." Ông chủ Lâm không nhìn Trì Tâm lấy một lần. Sau khi nói xong, ánh mắt ông chỉ tập trung vào Dung Phượng. Đôi mắt trống rỗng, nhưng ánh lên một tia hy vọng mong manh.
Dung Phượng với vẻ mặt đau đớn, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Cuối cùng, anh khó khăn mở miệng: "Bố..."
Dường như đạt được nguyện vọng, ông chủ Lâm đột nhiên buông xuôi toàn bộ sức lực. Ánh sáng trong đôi mắt ông tắt dần.
Nửa trái tim lộ ra ngoài ngừng đập, khóe miệng ông nhếch lên, khuôn mặt toát lên vẻ hiền từ và hài lòng mà trước nay chưa từng có.