Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 391



 

Khi quân cờ xanh lam của Úc Tương nhảy hai ô, tiếng gọi ngọt ngào của Khương Từ Quân vang lên: "Ăn cơm thôi!" Trì Tâm và Úc Tương nhìn nhau.

 

Hai người lập tức thấu hiểu suy nghĩ của đối phương, cùng lúc bật dậy và lao thẳng về phía cửa!

 

"Trì Tâm, lần này cô không được ăn gian đâu, chạy đàng hoàng, tôi chắc chắn sẽ thắng cô!" Úc Tương hét lên, phóng thẳng về phía cầu thang.

 

Trong tầm mắt anh ta, Trì Tâm túm lấy lan can tầng hai, bật mình nhảy một cái, hạ cánh trực tiếp xuống tầng một một cách điêu luyện. "Cô lại ăn gian!" Úc Tương gào lên phẫn nộ.

 

Khi anh ta thở hổn hển đến nơi, Trì Tâm đã ngồi ung dung trong phòng ăn, chờ Khương Từ Quân dọn cơm.

 

Úc Tương tức tối ngồi đối diện cô, nhưng Trì Tâm thản nhiên phớt lờ.

 

Khương Từ Quân bưng ra đĩa mì Ý, nhìn thấy vẻ mặt của hai người, không nhịn được bật cười: "Hai người không thấy chán khi chơi mãi cái trò này sao?"

 

Cuộc sống trên biển quả thực quá nhàm chán. Với hai người không chịu ngồi yên như Trì Tâm và Úc Tương, họ luôn tìm mọi cớ để đấu nhau. Đến cả chuyện đi ăn cũng phải xem ai nhanh hơn.

 

"Chỉ cần cô ấy không ăn gian, ai thắng chưa biết đâu!" Úc Tương nghiến răng.

 

Mèo Dịch Truyện

"Tôi thắng là do bản lĩnh, anh thua còn nói tôi ăn gian?" Trì Tâm nhướng mày, đáp trả đầy khiêu khích.

 

"Cô là chiến thần tận thế, lại đi đọ thể lực với tôi, một người yếu đuối vô tội, không phải ăn gian thì là gì?" Úc Tương lý lẽ hùng hồn, mắt sáng lên khi nhìn thấy đĩa trong tay Khương Từ Quân: "Cho tôi phần có thịt viên!"

 

"Đây là bò viên, dành cho Trì Tâm." Khương Từ Quân không chút nương tay, gạt phắt tay của Úc Tương, đặt đĩa đầy ắp năm viên bò viên trước mặt Trì Tâm. Cô ấy lại dịu dàng hỏi: "Đủ không?"

 

Úc Tương mặt méo xệch: "Cô cũng thiên vị cô ấy luôn..."

 

Nói vậy nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn giúp Khương Từ Quân bưng nốt đĩa ra, rồi vui vẻ ngồi vào bàn ăn.

 

"Đủ rồi, đủ rồi." Trì Tâm cười tươi như con mèo nhỏ vừa được ăn no. Khi vừa cầm dĩa lên, cô liếc nhìn quanh và hỏi: "Lại không thấy Cảnh Tu Bạch đâu?"

 

"Chắc cậu ấy còn đang nghiên cứu cách lái tàu." Úc Tương đáp. "Cậu ấy là vậy, không cho phép mình không biết bất kỳ kỹ năng nào cần dùng đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm cười bất đắc dĩ.

 

Câu chuyện này gợi lại ký ức về một sự kiện gây chấn động tâm lý cả nhóm.

 

Tại Urumqi, Cảnh Tu Bạch tự tin tuyên bố kế hoạch hành trình vượt biển đến Lục địa A. Từ khi lên kế hoạch cho đến lúc đặt chân lên con tàu, anh luôn giữ thái độ tự tin. Cả nhóm thậm chí còn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt những người ở lại, tạo nên một khoảnh khắc ấm áp và hoàn mỹ đến lạ thường.

 

Thế nhưng, khi con tàu bắt đầu trôi nổi trên biển khơi, bốn người trên boong chỉ biết nhìn nhau, chẳng thốt nên lời.

 

"Con tàu này... có thiết lập hệ thống tự động không?" Trì Tâm thăm dò hỏi. Nếu không, tình huống hiện tại thật khó bề lý giải.

 

Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Cảnh Tu Bạch.

 

“À.” Cảnh Tu Bạch vẫn duy trì thái độ bình thản. Thế nhưng, khi anh vô thức chạm tay lên sống mũi, một thói quen quen thuộc đã lâu không xuất hiện, mọi người đều nhận ra sự bối rối ẩn giấu trong anh.

 

Trì Tâm lập tức có một linh cảm chẳng lành: "Không lẽ anh không biết lái tàu?"

 

“Có thể học.” Anh thản nhiên đáp.

 

Sau đó, cả nhóm cùng nhau lục soát khắp phòng điều khiển, cuối cùng cũng tìm được một cuốn sổ tay vận hành. May mắn thay, Cảnh Tu Bạch học rất nhanh, nhờ vậy họ không phải quay đầu trở lại ngay sau khi xuất phát.

 

Khi đến phòng điều khiển, Trì Tâm thấy anh vẫn chăm chú vào cuốn cẩm nang. Cô vừa buồn cười vừa tức giận: "Thiên tài học thuật, ngừng 'nghiên cứu' đi, ra ăn cơm nào."

 

Nghe cô nói, Cảnh Tu Bạch như chợt tỉnh ngộ: "Đã đến giờ ăn rồi ư?"

 

Cảnh Tu Bạch đặt cuốn sổ tay xuống, thao tác vài phím trên bảng điều khiển trung tâm rồi quay lại nói với Trì Tâm: "Giờ thì đã thật sự kích hoạt chế độ tự lái rồi."

 

Trì Tâm khẽ đ.ấ.m nhẹ vào vai anh, tỏ vẻ giận dỗi.

 

Trong bữa ăn, Cảnh Tu Bạch miệt mài với chiếc đồng hồ thông minh đeo tay. Khi Trì Tâm đã dùng hết năm viên thịt tổng hợp, cô tò mò ghé qua nhìn, chỉ thấy trên màn hình toàn là những chuỗi mã nhị phân dày đặc. Cô lập tức mất đi hứng thú, quay lại trò chuyện với Úc Tương và Khương Từ Quân, còn nhiệt tình đóng góp ý kiến về cách phối đồ.