Cô ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra họ đang ở trên một hòn đảo rộng lớn, được bao phủ bởi rừng rậm. Đường bờ biển trải dài đến tận đường chân trời, cho thấy quy mô khổng lồ của hòn đảo.
Cảnh Tu Bạch bắt đầu tra vấn gã đang bị ghim chặt:
"Đây là đâu?"
Tên kia run rẩy, nhưng vẫn cắn răng, trừng mắt nhìn họ với vẻ căm phẫn:
"Không biết đây là đâu mà còn mò đến? Các người ngu ngốc dám bước vào sào huyệt này, chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng cọp!"
"Được rồi, tao sẽ cho mày c.h.ế.t trước." Úc Tương giận dữ, bổ sung thêm một cú đá.
Cảnh Tu Bạch phớt lờ sự giận dữ của Úc Tương, chỉ quay sang kẻ còn lại:
"Mày nói."
Kẻ kia run rẩy lạy như bổ củi:
"Tôi nói, tôi nói! Đừng g.i.ế.c tôi, làm ơn!"
Thấy anh ta hợp tác, Úc Tương hạ giọng cười nhạo:
Mèo Dịch Truyện
"Có vẻ mày cũng biết thức thời đấy."
Được sự "động viên" bất ngờ này, anh ta dường như có thêm chút dũng khí. Nuốt nước bọt, anh ta nói: "Đây là... Đông Lỗ Bảo, một nhà tù."
Cái tên Đông Lỗ Bảo vừa xuất hiện, cả nhóm đều thay đổi sắc mặt.
Đông Lỗ Bảo, một cái tên chỉ thoáng qua trong bộ phim, nhưng đủ để gieo rắc nỗi ám ảnh. Nơi đây từng là lò mổ, cung cấp vô số đối tượng thử nghiệm cho các dự án thí nghiệm tàn độc của nhân vật phản diện chính. Một địa điểm chìm trong bóng tối và c.h.ế.t chóc, chưa từng xuất hiện trực tiếp, nhưng những lời đồn đại về nó đã đủ để khắc sâu nỗi rợn người trong tâm trí người xem.
Khi xem phim, Trì Tâm từng nghĩ: Những tù nhân bị giam giữ ở đó thật đáng thương.
Cô không ngờ giờ đây mình lại đặt chân đến chính nơi này.
"Đông Lỗ Bảo? Không phải nơi này nằm giữa biển Thượng Hải sao? Được gọi là nhà tù an ninh bậc nhất thế giới, nơi chưa từng có tù nhân nào trốn thoát thành công." Úc Tương thốt lên đầy kinh ngạc. "Sao chúng ta lại bị cuốn đến nơi quỷ quái này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm hiểu ý, hỏi: "Nơi này có cách xa điểm đến của chúng ta không?"
"Không quá xa, chỉ hơi chệch hướng một chút." Cảnh Tu Bạch đáp gọn, rồi hỏi thêm: "Khu vực này có 'sạch sẽ' không?"
Trong bối cảnh tận thế, từ "sạch sẽ" thường là cách ám chỉ việc có hay không sự hiện diện của thây ma hoặc các sinh vật đột biến. Câu hỏi này khiến tên tù nhân sững sờ, lắp bắp:
"Sạch... sạch sẽ ư? Chắc chắn là sạch chứ? Bọn tôi ngày nào cũng dọn dẹp mà."
Phản ứng khó hiểu này khiến cả nhóm Trì Tâm hoang mang.
"Ngươi đang giả ngây giả dại cái gì?" Úc Tương cười khẩy đầy giận dữ. "Có thây ma hay không, có quái vật hay không, mau trả lời thật, không thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi!"
Cứ tưởng rằng lời đe dọa đã đủ mạnh để buộc anh ta khai thật, nhưng không ngờ, tên tù nhân vẫn hoảng sợ khóc lóc:
"Tôi... tôi không biết các người đang nói gì. Thây ma? Quái vật? Các người đang nói đến ai vậy?"
Rõ ràng, anh ta hoàn toàn không hiểu hai cụm từ đó. Điều này khiến cả nhóm đều bất ngờ. Một nơi không biết đến sự tồn tại của thây ma và quái vật? Có điều gì đó cực kỳ bất thường ở đây.
"Ai là người phụ trách ở đây?" Cảnh Tu Bạch tiếp tục hỏi.
"Quản lý nhà tù!" Tên tù nhân đáp ngay tắp lự.
"Dù nơi này có kỳ quặc đến đâu, điều đó cũng không quá quan trọng với chúng ta." Khương Từ Quân thở dài, đặt ra một câu hỏi thiết thực: "Điều quan trọng là, liệu chúng ta có thể xin Quản lý nhà tù một phương tiện để rời khỏi đây không?" "Phải gặp Quản lý rồi mới biết được." Trì Tâm đáp, ánh mắt quét về phía xa. "Hơn nữa, dường như chúng ta không cần phải tự tìm kiếm đâu."
Từ phía xa, tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng, càng lúc càng gần hơn.
"Họ đến rồi." Trì Tâm bình tĩnh nói.
Hai tù nhân lập tức run rẩy, mặt mũi tái nhợt. Rõ ràng, họ đang hoảng loạn tột độ trước những gì sắp xảy ra.
Trì Tâm kéo Khương Từ Quân ra phía sau mình, đồng thời đưa cho Úc Tương một khẩu súng. Rút con d.a.o găm khỏi mặt đất, cô đứng vững chờ đợi. Một đội tuần tra mặc đồng phục xuất hiện từ sau những rặng cây.
"Đứng im!" Tên dẫn đầu quát lớn, chĩa s.ú.n.g về phía họ. Khi nhìn thấy nhóm Trì Tâm, anh ta sững lại một khoảnh khắc, rồi cảnh giác hỏi: "Người lạ?"
Những tình huống cần đàm phán như thế này luôn là trách nhiệm của Cảnh Tu Bạch và Úc Tương. Trì Tâm và Khương Từ Quân im lặng đứng quan sát. Úc Tương giơ hai tay lên, cười rạng rỡ bước tới: