Bên kia đầu dây, sự im lặng bao trùm trong chốc lát, rồi đáp lại: "Vâng, thưa Quản lí. Có cần tôi sắp xếp nghi thức cầu nguyện không?” “Đương nhiên." Quản lí mỉm cười. "Để họ yên tâm ra đi, hy vọng kiếp sau sống một kiếp người lương thiện hơn." "Ngài thật nhân từ." Giọng nói bên kia mang theo sự cung kính tột độ.
Cùng lúc đó, nhóm Trì Tâm không biết chuyện gì đang diễn ra trong văn phòng Quản lí.
Họ đi theo Gia Đức qua một hành lang dài dẫn đến căn phòng số 8. Từ phản ứng bất ngờ của Gia Đức lúc nghe lệnh, cả nhóm đều ngầm nhận ra đây không chỉ là một "khu vực tiếp đón” bình thường.
Hành lang của nhà tù mang vẻ u ám giống như một pháo đài trung cổ, với những bức tường đá thô sần sùi trống trải, không một ô cửa sổ hay vật trang trí nào.
Ánh sáng lờ mờ chỉ đủ chiếu rọi từ một vài khung cửa sổ nhỏ ở góc.
Khương Từ Quân và Trì Tâm nắm tay nhau, bên ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong đầy cảnh giác, ngầm đánh giá mọi thứ xung quanh.
Không khí nặng nề khiến Úc Tương không thể chịu đựng thêm, anh tìm cách bắt chuyện với Gia Đức: "Này, người anh em, anh họ Phí đúng không?” Gia Đức trả lời cộc lốc, cụt ngủn: "Đúng."
“Tôi gọi anh là anh Bùi nhé? Thực ra chúng tôi mới tới, còn chẳng biết gì. Hay anh kể sơ qua chút về nơi này được không?”
Gia Đức khựng lại trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng quắc mắt nhìn Úc Tương: "Các người biết càng ít, sống càng lâu."
Câu trả lời càng khiến bầu không khí thêm nặng nề. Trì Tâm khẽ chau mày. Rõ ràng, Đông Lỗ Bảo che giấu những bí mật c.h.ế.t người.
--- Không khí nghi hoặc ---
Nhóm Trì Tâm bước theo Gia Đức qua hành lang, từng bước chân dường như vang vọng giữa hành lang hun hút, u ám. Anh ta đột nhiên lên tiếng: "Các người cũng sẽ không ở lại đây được bao lâu nữa."
Mèo Dịch Truyện
Câu nói này khiến cả nhóm không khỏi rùng mình.
Úc Tương cố giữ vẻ bình thản, tiếp tục trò chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh bạn, nói một chút về nơi này đi. Tôi có thể cho anh một ít tiền mặt, vài điếu thuốc lá, hoặc bất cứ thứ gì anh thích."
Nhưng Gia Đức chỉ im lặng, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại.
"Chậc, kiêu ngạo thật." Úc Tương lẩm bẩm một mình, vừa nhỏ giọng vừa không giấu được vẻ thật thà như một công tử nhà giàu ngây thơ, thiếu kinh nghiệm. Sự khờ khạo ấy, trong mắt Gia Đức, chỉ khiến hắn càng thêm khinh miệt, không buồn đáp lời.
--- Hành trình lên tầng 6 ---
Họ đến trước một chiếc lồng thang máy cũ kỹ, chỉ có những song sắt thô ráp bao quanh, lộ thiên hoàn toàn. Khi thang máy phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người, chói tai và đưa họ lên tầng sáu, cảm giác như bước vào một căn nhà ma sống động.
Cửa thang máy mở ra, và tầm nhìn lập tức trở nên rộng mở. Tầng sáu được thiết kế như một không gian hình vuông rộng lớn, với khu vực trung tâm trống trải. Các phòng bao quanh không gian này, có những cánh cửa gỗ dày cộp, kín mít. Tuy nhiên, từ tầng bảy trở lên, tất cả cửa phòng đều là những song sắt thô cứng, nặng nề — hiển nhiên đây là những phòng giam.
"Đây là khu vực dành cho khách nghỉ dưỡng." Gia Đức lạnh nhạt giải thích, ánh mắt lướt qua nhóm người."Tầng trên là khu giam giữ tù nhân. Tôi khuyên các vị đừng tò mò đi lung tung, những kẻ bị nhốt ở đây cực kỳ nguy hiểm, không dễ đối phó."
Cả nhóm khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt của Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch lại nhanh chóng lướt qua những ô cửa sổ song sắt trống trơn trên các tầng cao hơn. Nơi đó im lìm, không một tiếng động vọng ra. Cô tự hỏi, liệu những tù nhân kia đã được đưa ra ngoài lao động hết, hay có điều gì bất thường đã xảy ra?
"Thật kỳ lạ." Cảnh Tu Bạch lẩm bẩm."Tôi từng nghe nói Đông Lỗ Bảo không chỉ là nhà tù an ninh cấp cao nhất thế giới mà còn có khả năng giam giữ số lượng lớn phạm nhân. Nhưng chỗ này nhìn qua thì không có nhiều phòng giam đến vậy."
Gia Đức liếc nhìn anh, khóe môi khẽ giật: "Cậu biết nhiều thật đấy."
"Gia đình tôi có một số mối liên hệ với ngành an ninh." Cảnh Tu Bạch bình thản nói dối, vẻ mặt không chút biến sắc: "Vì vậy, tôi thường xuyên cập nhật thông tin về các hệ thống nhà tù lớn."
Có vẻ lời nói này đã khơi gợi một chút thiện cảm hoặc sự cởi mở trong lòng Gia Đức. Anh ta trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ lên tiếng:
"Đây chỉ là khu phía Tây." Anh ta chỉ tay lên những tầng trên cao."Ban đầu, Đông Lỗ Bảo được thiết kế với bốn khu vực tương tự nhau, đủ sức chứa hàng vạn tù nhân. Tuy nhiên, những năm gần đây, số lượng phạm nhân được chuyển đến đã giảm đáng kể, thậm chí vài tháng qua không có bất kỳ ai. Do đó, Quản lý đã ra lệnh cải tạo một số khu thành trang trại, giúp chúng tôi tự cung tự cấp và giảm sự phụ thuộc vào nguồn lực bên ngoài."