"Đúng vậy." Úc Tương cũng phụ họa: "Đội trưởng, chúng tôi tin tưởng anh. Xin hãy đưa ra quyết định."
Dung Phượng và Dư Bằng Trình không nói gì, nhưng ánh mắt họ đều hướng về Cảnh Tu Bạch, chất chứa sự tin tưởng tuyệt đối.
Giữa tiếng gầm ghè điên loạn của xác sống, Cảnh Tu Bạch trầm ngâm một lát, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đáng kinh ngạc. Ánh mắt anh hướng về phía Trì Tâm.
Trì Tâm đang đăm chiêu nhìn cánh cửa kim loại niêm phong, trong lòng thầm thắc mắc sao Hệ thống "gây họa" vẫn chưa ra nhiệm vụ. Bất chợt, giọng nói của Cảnh Tu Bạch vang lên: "Trì Tâm, cô nghĩ chúng ta nên chọn lối nào?”
Trì Tâm không ngờ rằng nam chính lại trao quyền quyết định cho cô, khẽ chớp mắt đầy ngạc nhiên: "Anh hỏi tôi?"
Cảnh Tu Bạch gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy."
"Sao tôi không nghĩ ra là có thể để chị Trì đưa ra lựa chọn nhỉ?" Trần Hành vỗ trán, ánh mắt rực rỡ nhìn Trì Tâm: "Chị Trì, chị và đội trưởng ai đưa ra lựa chọn cũng được, chúng tôi sẽ liều mình theo hai người."
Trì Tâm có chút bối rối. Trong kịch bản phim, không hề đề cập đến việc đội của Cảnh Tu Bạch tìm kiếm vật tư bên ngoài ra sao, cũng như không có ký ức nào về sự xuất hiện của những người này ở phần sau. Cô không biết liệu quyết định của mình có ảnh hưởng đến sinh tử của họ hay không.
"Chị Trì, đưa ra lựa chọn đi." Dư Bằng Trình nở nụ cười tin tưởng trên khuôn mặt còn vương nét trẻ con: "Mọi chuyện đã đến bước đường cùng, chọn bất cứ lối nào có lẽ cũng chẳng thể tệ hơn."
Trái tim Trì Tâm đập thình thịch. Cô nhìn cánh cửa kim loại nhuốm m.á.u bị niêm phong, rồi quyết định nghe theo lời khuyên của tiền nhân.
Bởi lẽ, đám xác sống ở lối vào dù đáng sợ đến mấy cũng không thể đông đúc hơn cái ngày cô vừa xuyên không tới. Còn đằng sau cánh cửa còn lại ẩn chứa điều gì, cô hoàn toàn không có cơ sở để tin tưởng.
Cô giơ tay lên, hướng về phía lối vào: "Vậy thì bên này..."
Ngay khoảnh khắc ấy, một xung điện yếu ập vào cánh tay cô. Nó giật mạnh, khiến ngón tay đang chỉ bỗng trượt hướng, chệch về phía cánh cửa đối diện.
Trì Tâm c.h.ế.t lặng. Ngay sau đó, một luồng rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, khiến từng sợi lông tơ trên gáy cô dựng đứng.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ nào đã "làm ơn" này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy cô đã đưa ra lựa chọn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Hành lập tức tiến lên, đẩy vật cản đang chắn trước cánh cửa ra.
Trì Tâm: "Đợi đã..."
Cảnh Tu Bạch đã đóng băng hệ thống khóa mật mã. Úc Tương không đợi Trì Tâm kịp nói hết lời, tiếp tục chiêu cũ, đá văng ổ khóa.
Trì Tâm thầm nuốt một ngụm khí lạnh.
Các Hệ thống khác chẳng phải luôn tìm mọi cách để Ký chủ sinh tồn sao? Tại sao cái Hệ thống quái gở này, lần nào cũng chỉ tìm cách đẩy người vào chỗ chết!
Ban đầu, Trì Tâm còn phân vân không biết lối nào an toàn hơn. Nhưng giờ đây, với sự "chỉ dẫn" của cái Hệ thống c.h.ế.t tiệt đó, cô đã biết mình nên chọn lối nào rồi.
Mèo Dịch Truyện
Úc Tương đá xong quay đầu lại: "Cô nói gì vậy?"
"Không... không có gì." Trì Tâm cảm thấy toàn thân mình tự động căng cứng, cô chỉ còn biết siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay: "Đi thôi."
Khi một cánh cửa đã mở, cánh cửa còn lại đương nhiên không thể mở thêm. Nếu không, bị kẹt giữa hai nguồn hiểm họa, tình thế sẽ trở nên thảm khốc nhất.
Và ngay khi cánh cửa này được hé mở, tiếng gào thét của đám xác sống ở lối vào kia dần yếu đi, rồi hoàn toàn chìm vào im lặng.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được điềm chẳng lành.
Trong quần thể thây ma cũng tồn tại hệ thống cấp bậc và chuỗi săn mồi. Việc những biến chủng cấp thấp nhất tháo chạy tán loạn khắp nơi rất có thể báo hiệu sự xuất hiện của những kẻ săn mồi ở cấp độ cao hơn.
"Không được mở cửa," Cảnh Tu Bạch bình tĩnh ra lệnh. "Hai lớp khóa mật mã đều đã hỏng. Dù bên trong là thứ gì, tuyệt đối không được để nó thoát ra ngoài."
Những thây ma cấp cao có khả năng ra lệnh cho các biến chủng cấp thấp, và căn cứ L sẽ không thể chịu đựng thêm một đợt tấn công quy mô lớn nào nữa.