Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 418



 

"Căn cứ A mà cũng thiếu dầu sao? Nếu muốn bịa chuyện, cô cũng nên tìm lý do thuyết phục hơn một chút."

 

Trì Tâm gãi đầu, hơi bất đắc dĩ: "Tôi lừa ông để làm gì? Tình hình bên ngoài thế nào, đám tù nhân bị tẩy não kia không biết, nhưng chẳng lẽ ông cũng không biết? Chuỗi cung ứng năng lượng đã đứt gấy từ lâu, loài người đang đứng bên bờ vực diệt vong. Căn cứ A cũng không ngoại lệ."

 

"Tôi không biết tình hình bên ngoài." Giọng quản lí nhà tù lạnh lùng: "Mỏ dầu là nguồn sống duy nhất của hòn đảo này. Tôi sẽ không giao nó cho các người."

 

"Điều kiện có thể thương lượng." Trì Tâm khuyên nhủ: "Đừng vội từ chối. Dù trong thời kỳ tận thế, chắc chắn vẫn có điều kiện phù hợp với ông..."

 

"Đừng nhắc đến tận thế nữa!"

 

Giọng nói bất ngờ lớn tiếng của quản lí nhà tù cắt ngang lời cô. Âm thanh vang lên khiến con ngựa đen giật mình, dựng thẳng hai chân trước, hí vang đầy lo lắng.

 

"Suyt, suyt." Trì Tâm vội vàng nắm dây cương, kéo con ngựa xuống, nhưng ánh mắt cô đầy thắc mắc khi nhìn quản lí nhà tù. Không rõ cô đã động đến nỗi đau nào của ông ta. "Chẳng có tận thế nào cả. Đừng tung tin đồn nhảm ở đây." quản lí nhà tù nói, giọng đầy chối bỏ.

 

"Tin đồn nhảm?!" Trì Tâm không thể tin nổi."Mấy tháng nay ông không liên lạc với bên ngoài sao? Ông đang tự lừa mình ư?"

 

Mặt quản lí nhà tù co giật vài lần, biểu cảm trở nên đáng sợ. Ông ta gắn giọng từng chữ:

 

"Tôi nói rồi, không. Có. Tận. Thế."

 

"Ông nói không có là không có à?" Trì Tâm lạnh lùng đáp trả: "Vậy ông ra ngoài biến đám thây ma kia trở lại thành người thường đi, hoặc thay đổi cảnh tượng địa ngục mà cả thế giới đang chìm trong đó."

 

Cô bước lên một bước, đôi mắt đầy sắc lạnh:

 

"Nếu trước đây ông không biết, thì bây giờ tôi nói cho ông rõ. Bên ngoài sắp sụp đổ hoàn toàn. Đảo của ông dù nằm giữa biển, cũng không tránh khỏi ngày bị lũ quái vật đột biến từ biển sâu bò lên. Nếu không nghiêm túc nhìn nhận vấn đề, chính ông cũng sẽ bị hủy diệt."

 

Quản lí nhà tù siết chặt quai hàm, cơ bắp trên mặt căng cứng, rõ ràng đang kìm nén cơn giận dữ. Cuối cùng, ông ta hít một hơi sâu, giọng điệu đột ngột bình tĩnh trở lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Trì Tâm nheo mắt, không che giấu sự nghỉ hoặc. "Tôi đã biết mục đích của các người là gì." Quản lí nhà tù nói, giọng trầm thấp: "Hãy về tìm đồng đội của cô. Tối nay, tôi sẽ cho các người một câu trả lời."

 

Lời nói bất ngờ suôn sẻ khiến Trì Tâm khựng lại. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, quản lí nhà tù đã quay lưng đi.

 

"Con ngựa này là động vật duy nhất ở đây có thể kết nối ý thức với tôi." Giọng ông ta vang lên, mang chút cảnh cáo: "Giống như con người, những kẻ có ý chí phản kháng mạnh mẽ rất khó bị kiểm soát. Tốt nhất, cô nên tránh xa nó. Trước khi trời tối, đừng chạy lung tung. Chờ tin từ tôi."

 

Bóng lưng quản lý nhà tù thẳng tắp nhưng toát lên vẻ cô độc và u ám, như một chiến binh gánh vác mọi trách nhiệm nhưng không thể thoát khỏi số phận. Cảnh tượng ấy khiến Trì Tâm thấy mâu thuẫn.

 

"Ông ta rốt cuộc muốn gì đây?" Cô nhìn con ngựa, tự hỏi: "Cậu nghĩ ông ta đáng tin không?”

 

"Tôi chưa gặp ông ta nhiều, không rõ." Con ngựa đáp, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô: "Nhưng người trên hòn đảo này, tốt nhất cô không nên tin ai."

 

Trì Tâm ngẩn ra, không ngờ lại nhận được một lời khuyên từ con ngựa. Cô cảm kích vuốt bờm nó:

 

"Cảm ơn."

 

Cô lấy vài túi cà rốt từ không gian lưu trữ, đặt trước mặt nó. Nhìn con ngựa ăn ngon lành, Trì Tâm khẽ mỉm cười, nhưng rồi lập tức siết chặt môi.

 

Lướt nhìn về hướng quản lý nhà tù vừa khuất dạng, cô quay bước về hướng cũ.

 

Bất kể quản lý nhà tù nói gì, trước tiên phải quay lại hội ý với đồng đội.

 

Trì Tâm trèo qua bức tường cao, men theo con đường hôm qua quay lại nông trường. Đúng như dự đoán, ba người đồng đội của cô đang "giả vờ làm việc" dưới bóng cây mát rượi.

Mèo Dịch Truyện