Nhưng hành động này chẳng khác nào tự chuốc rắc rối vào thân.
Tuy nhiên, Phí Gia Đức lại hoàn toàn không hay biết gì về những sự kiện nghiêm trọng đã xảy ra tối qua.
Sắc mặt anh ta càng thêm lạnh lẽo, giọng nói lộ rõ vẻ bức bối: "Cô điên rồi?
Các người hoàn toàn không hiểu mình đang đụng vào thứ gì đâu!” Trì Tâm nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Cảnh Tu Bạch.
Anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên: "Tôi muốn nghe thử xem." Phí Gia Đức hít sâu một hơi: “Các người không tò mò tại sao lại có nhiều phạm nhân như vậy mà vẫn không ai dám làm loạn sao? Còn đám phạm nhân đó coi ông ta như thần thánh, sẵn sàng hy sinh cả người thân lẫn tự do chỉ để làm nô lệ cả đời cho ông ta?" "Chuyện đó là sức người có thể làm được sao?" Cảnh Tu Bạch hỏi, như để khơi gợi thêm lời anh ta: "Họ không chạy trốn, không phải vì không có phương tiện di chuyển à?”
Phí Gia Đức cười nhạt: "Không có phương tiện? Chỉ là cái cớ ông ta lừa các người thôi. Nếu không, ngay ngày đầu tiên các người đến đã muốn chạy rồi, ông ta làm sao tiếp tục kế hoạch của mình?"
Có phương tiện di chuyển sao?
Cả nhóm bốn người lập tức chăm chú hơn, ánh mắt Trì Tâm nhìn Phí Gia Đức sáng rực như gấu trúc nhìn thấy tre tươi.
Nhưng ngay khi nhắc đến chuyện này, Phí Gia Đức lại ngừng lời, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn:
"Đừng nghĩ đến chuyện tự tìm phương tiện. Hòn đảo này khắp nơi đều có tai mắt của Hòa Lai. Đám phạm nhân coi ông ta như thần, nhưng tôi biết rõ, ông ta chỉ là một quái vật dùng dị năng thao túng con người, còn cảm thấy tự hào vì điều đó."
"Hòa Lai?" Trì Tâm hỏi: "Là tên của quản lý nhà tù sao?"
Phí Gia Đức không trả lời, nhưng thái độ im lặng của anh ta giống như ngầm thừa nhận.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô rà soát trí nhớ, nhận ra cái tên này chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, nên không rõ sẽ dẫn đến biến cố gì.
Cô nhìn sang Phí Gia Đức, giờ đây có thể chắc chắn anh ta biết quản lý nhà tù có năng lực đặc biệt. Dù không rõ tại sao một người không bị tẩy não lại trở thành đội trưởng cảnh vệ, nhưng nhìn thái độ ghét bỏ của anh ta khi nhắc đến dị năng đó, hẳn là anh ta không đứng về phía quản lý nhà tù.
Sau một thoáng lặng im, Phí Gia Đức dường như nhận ra mình đã nói quá nhiều. Anh ta lạnh lùng trở lại:
"Giờ nói những chuyện đó không có ý nghĩa. Tôi hỏi các người, giao dịch trước đây còn muốn làm không?” Cảnh Tu Bạch đáp: "Anh muốn chúng tôi cung cấp tình hình bên ngoài, còn anh giúp chúng tôi rời khỏi đây, đúng không?”
"Đúng vậy." Phí Gia Đức khẳng định: "Việc này không tổn hại gì đến các người. Yêu cầu duy nhất của tôi là, không được nói dối. Tôi không dễ lừa như đám phạm nhân kia."
"Lừa anh thì chúng tôi được gì chứ?" Trì Tâm đáp, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào Phí Gia Đức: "Nhưng còn anh thì sao? Mạo hiểm lớn như vậy chỉ để biết tình hình bên ngoài, nghe không hợp lý chút nào. Anh thật sự không có mục đích khác à?"
Ánh mắt sắc bén của cô khiến Phí Gia Đức hơi run, anh ta tránh nhìn thẳng vào cô.
"..., Các người chưa từng sống lâu dưới sự kiểm soát của Hòa Lai, nên không hiểu được ông ta biến thái đến mức nào." Phí Gia Đức nói: "Hôm đó tôi chỉ hỏi các người một câu trong khu ẩm thực, mà ông ta đã..." Anh ngừng lời, nuốt lại những gì định nói: "Tôi chỉ muốn biết sự thật."
"Anh đã bị cảnh cáo rồi, giờ còn dám hỏi nữa sao?" Úc Tương cười nhạt: "Anh mô tả quản lý nhà tù đáng sợ như thế, không sợ ông ta biết anh lại đến tìm chúng tôi sao? Anh không lo sẽ bị làm gì à?”
"Các người có biết phòng số Tám là nơi nào không? Tất cả tù nhân không phục tùng đều bị đưa đến đó. Khi họ trở ra, chỉ còn là những cái xác không hồn. Vậy mà các người lại sống yên ổn ở đó hai đêm liền." Phí Gia Đức khẽ nhếch mép, nụ cười gượng gạo: "Và nữa, các người còn giao thiệp thân mật với đám tù nhân trong nhà ăn, đừng nói với tôi là họ đang tổ chức tiệc chiêu đãi."
"Anh không sợ chúng tôi cũng sẽ trở thành 'quái vật' như Hòa Lai sao?" Khương Từ Quân bình thản hỏi.