Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 432



 

Trì Tâm khẽ gật đầu: "Tôi từng đối đầu với nó. Khuôn mặt này, tôi vĩnh viễn không thể quên." Khi đó, để tìm kiếm đồ trang điểm cho Trì Tâm, Úc Tương đã dẫn một nhóm người đến trung tâm thương mại ở thành phố mang mã hiệu L.

 

Thật không may, họ đã bị đám thây ma khát m.á.u bao vây.

 

Trong tình cảnh cạn kiệt đạn dược và lương thực, họ suýt chút nữa đã phải quyết tử chiến với đám thây ma, nếu không nhờ Trì Tâm kịp thời xuất hiện để giải cứu.

 

Những thây ma cấp thấp thông thường không thể gây ra bất cứ mối đe dọa nào đối với Trì Tâm.

 

Điều khiến cô ấn tượng sâu sắc chính là con thây ma cấp độ cao mang ý thức độc lập.

 

Nghe Trì Tâm kể lại về con thây ma đó, Cảnh Tu Bạch khẽ nhíu mày lại: "Mọi chuyện đã trở nên phức tạp rồi. Nếu con thây ma đó là người thân của Phí Gia Đức, và nhìn thái độ của anh ta, có vẻ anh ta đã biết trước người kia sẽ trở thành một dạng tồn tại như vậy, thì khả năng cao là toàn bộ sự việc này có liên quan mật thiết đến nhà tù."

 

Đây là phần câu chuyện mà Trì Tâm nắm rõ hơn ai hết. Cô lập tức lên tiếng:

 

"Đúng vậy. Hơn nữa, gã quản ngục cũng có dị năng đặc biệt, dị năng đó có nguồn gốc từ đâu? Ông ta bỏ ra bao công sức để kiểm soát mọi người, chẳng lẽ chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng quyền lực cá nhân? Mọi người cũng nói trước đây lượng tù nhân đông hơn bây giờ rất nhiều. Vậy những tù nhân biến mất ấy, rốt cuộc đã đi đâu?"

 

Loạt câu hỏi dồn dập của Trì Tâm khiến cả nhóm lập tức nhận ra ý đồ của cô.

 

Khương Từ Quân chớp mắt đầy ngạc nhiên:

 

"Cô muốn ám chỉ... nhà tù này có mối liên hệ với phòng thí nghiệm đó sao?"

Mèo Dịch Truyện

 

"Đó là giả thuyết có cơ sở nhất vào lúc này." Cảnh Tu Bạch khẳng định.

 

Úc Tương ôm đầu, rên rỉ: "Thật không thể tin nổi! Đi đến đâu cũng chạm mặt cái phòng thí nghiệm tai ương đó. Bọn chúng như thể lũ sâu bọ biến dị, len lỏi khắp mọi ngóc ngách!"

 

"Mức độ tàn phá của chúng còn vượt xa lũ sâu bọ bình thường." Cảnh Tu Bạch thở dài, giọng trầm đục.

 

Chứng kiến đồng đội nhanh chóng nắm bắt vấn đề, Trì Tâm thầm gật đầu tán thưởng, song vẻ mặt bên ngoài vẫn giữ sự điềm tĩnh:

 

"Bất kể có mối liên hệ hay không, gã quản lý nhà tù kia giờ đã chẳng còn đường lui. Câu hỏi đặt ra là, chúng ta có nên tới mỏ dầu để dò xét xem có phương tiện di chuyển nào không?”

 

"Nhưng không phải cô đã nói mỏ dầu ở rất xa sao?" Úc Tương thắc mắc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nằm cách nửa hòn đảo. Các tù nhân hẳn phải được vận chuyển bằng phương tiện cơ giới." Trì Tâm giải thích, rồi ánh mắt cô bỗng sáng lên, như thể vừa nảy ra một ý tưởng: "Chờ đã, nếu muốn đến đó, tôi có cách."

 

"Cách gì vậy? Cô đừng nói là vẫn còn cất giấu một chiếc xe máy nào đó nhé. Việc phóng xe qua đó chắc chắn sẽ quá lộ liễu!"

 

Không rõ Trì Tâm nghĩ tới điều gì mà khẽ bật cười, rồi cô cố tình làm ra vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Cảnh Tu Bạch:

 

"À, tôi chỉ có thể đưa một người đi cùng thôi. Nhưng nếu anh không chịu được sự xóc nảy dữ dội thì e rằng..."

 

Cảnh Tu Bạch lướt nhìn biểu cảm của cô, lập tức thấu hiểu ý định của Trì Tâm. Anh nhếch môi nở nụ cười mỏng, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:

 

"Chỉ cần không phải xe máy, cô có thể đẩy tôi lên một tên lửa cũng được."

 

Nói là vậy, nhưng khi Trì Tâm dắt tới một con chiến mã đen tuyền, vóc dáng cường tráng, bốn vó trắng như tuyết xuất hiện trước mặt họ, cả ba người còn lại đều c.h.ế.t lặng, há hốc miệng không nói nên lời.

 

"Ôi trời, thật khó tin!" Úc Tương đi vòng quanh con chiến mã, mắt sáng rỡ: "Cô tìm được bảo vật tuyệt vời này ở đâu vậy?"

 

Khương Từ Quân cũng ngưỡng mộ nhìn con vật uy mãnh:

 

"Nó thật hùng vĩ!"

 

Trì Tâm vuốt ve bờm ngựa, cười nhẹ:

 

"Hôm qua, lúc đối đầu với tên quản lý nhà tù đó, tôi tình cờ phát hiện ra nó. Con ngựa này vô cùng thông minh, nhưng vì quá bướng bỉnh không chịu phục tùng, nên bị bọn chúng vứt bỏ ngoài bãi chăn thả. Tôi vừa dùng cà rốt dụ dỗ, nó đã đồng ý đưa chúng ta đi một đoạn." Úc Tương cũng đưa tay vuốt ve bộ lông đen bóng mượt mà của con vật, rồi tiếc nuối thở dài:

 

"Chỉ có cô và Tu Bạch mới có thể đi được. Từ Quân chắc chắn sẽ không chịu nổi sự xóc nảy, còn tôi thì... tự lượng sức mình. Tôi biết cưỡi ngựa, nhưng bảo tôi phi nước đại vượt qua nửa hòn đảo thì e rằng tôi sẽ rã rời cả người mất."

 

Trì Tâm quay sang Cảnh Tu Bạch, ánh mắt cô đầy vẻ thách thức:

 

"Chuyến đi này chắc chắn an toàn hơn nhiều so với việc ngồi tên lửa. Anh có đủ dũng khí không?"

 

Cảnh Tu Bạch bất chợt nở một nụ CƯỜI đầy ẩn ý.

 

Sau đó, anh ta lại trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày, giọng nói đầy chân thành: