Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 434



 

“Thông thường, các giếng khoan dầu dưới đáy biển được xây dựng cách xa đại lục. Bởi vì dầu mỏ dưới đáy biển thường hình thành ở độ sâu từ 200 đến 3000 mét, nằm trên một đoạn dốc của thềm lục địa.” Cảnh Tu Bạch, kho tri thức sống của nhóm, tiếp tục giải thích: “Việc họ xây dựng giếng dầu sát hòn đảo này chỉ chứng tỏ một điều: tài nguyên dưới đáy biển ở đây phong phú đến mức sắp trào ngược lên mặt biển.”

 

Trì Tâm mở to mắt kinh ngạc: “Thật là một kho báu khổng lồ!” Dù không giỏi địa lý, cô vẫn biết rằng dầu mỏ luôn là tài nguyên quý hiếm, được tranh giành khốc liệt ngay cả trong thời bình, chứ chưa nói đến tình trạng khan hiếm tột độ trong tận thế. Bất cứ ai kiểm soát được giếng dầu này, coi như nắm giữ một phần mạch sống của nền văn minh.

 

“Xem ra dưới sự cai trị của Hòa Lai, nơi này đã lâu không có bất kỳ thông tin nào truyền về đại lục?” Cảnh Tu Bạch khẽ trầm giọng nói: “Không ai biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, cũng chẳng ai biết đến một mỏ dầu khổng lồ như thế này. Hòa Lai một mình hưởng lợi, dùng nó để đổi lấy các giao dịch riêng tư.”

 

Anh đưa mắt nhìn xa hơn, quét qua tổng thể hệ thống:

 

“Dựa vào quy mô của những thiết bị này, tôi đoán không chỉ có dầu mỏ dưới đáy biển mà còn cả khí tự nhiên và các tài nguyên quý giá khác. Hòa Lai đúng là đang ngồi trên một kho tài nguyên kếch xù.”

 

Với người khác, câu “không rành lắm" có thể là một lời thật thà.

 

Nhưng với một thiên tài phân tích như Cảnh Tu Bạch, câu này chỉ khiến người khác cảm thấy anh vẫn biết quá nhiều hơn cả mình tưởng tượng.

 

Trì Tâm cũng chăm chú nhìn giàn khoan, nhưng dù quan sát kỹ lưỡng, cô vẫn chẳng nhận ra điều gì đặc biệt.

 

Cô đã quen giao phó những vấn đề phức tạp cho Cảnh Tu Bạch phân tích, bèn hỏi: “Chúng ta cần leo lên kiểm tra không?” “Không cần.” Cảnh Tu Bạch quay lại, ánh mắt đầy quyết tâm nhìn cô: “Trì Tâm, cô biết điều này có ý nghĩa gì, đúng không?” Trì Tâm khẽ gật đầu. “Chiến dịch tối nay phải thành công.” Giọng anh trầm vang, sự kiên định rõ ràng trong từng âm tiết: “Một khi nguồn tài nguyên này được đưa vào lưu thông trong xã hội, nó có thể giúp vô số người vượt qua mùa đông khắc nghiệt sắp tới.”

 

Trì Tâm nhìn về phía giếng dầu, giàn khoan sừng sững, giờ đây như một biểu tượng của hy vọng, gánh vác sinh mệnh của biết bao người.

 

“Những mạng sống ngoài kia đáng được cứu, nhưng mạng sống của các tù nhân vô tội trên hòn đảo này cũng đáng giá. Cảnh Tu Bạch, tôi có một ý tưởng.”

 

Tối hôm đó, tất cả tù nhân khu Đông dùng bữa tối với một tốc độ bất thường, sau đó cùng nhau tập trung trong nhà ăn, không một ai rời đi.

 

Các cảnh vệ đưa cơm cảm nhận được sự bất thường, nhưng khu Đông vốn luôn là nơi họ áp dụng nguyên tắc "ít rắc rối càng tốt", nên chỉ liếc qua vài lần rồi lặng lẽ đẩy xe rời đi.

 

“Đại ca, anh nói xem, liệu cô Trì Tâm có thật sự đáng tin không?” Gã Gầy hỏi, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diêm Lâm, người đàn ông to lớn với khối cơ bắp cuồn cuộn như một bức tường hợp kim, lặng lẽ ngồi đó. Lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh ta phập phồng theo nhịp thở, trông hệt như một khối thép biết thở.

 

“Tôi tin cô ấy.” Anh ta nói chắc nịch. Gã Gầy thở dài, không nói gì thêm.

 

Đúng lúc đó, Gã Gầy cảm thấy đầu óc choáng váng đột ngột. Theo bản năng, anh ta ngẩng lên nhìn quanh và thấy những người khác cũng đang có những phản ứng tương tự. Có người cau mày lắc đầu mạnh, có người ôm đầu lẩm bẩm. Ngay cả Diêm Lâm cũng không ngoại lệ.

 

Khi Gã Gầy còn đang nghi ngờ, một loạt hình ảnh bỗng bùng nổ trong tâm trí:

 

Thành phố bị lũ thây ma bao vây, thú biến dị tấn công, xã hội sụp đổ, thế giới chìm trong cảnh hoang tàn cháy xém... Những hình ảnh sống động đến mức khiến người ta kinh hãi, như một luồng dữ liệu kinh hoàng được chiếu thẳng vào hệ thần kinh họ.

 

“Cái này... là gì vậy?”

 

Một người ngơ ngác hỏi, nhưng không ai có câu trả lời. Từ ánh mắt kinh hoàng của nhau, họ nhận ra rằng tất cả đều vừa chứng kiến cùng một cảnh tượng.

 

“Tôi có cảm giác không lành...” Diêm Lâm trầm giọng nói.

 

Trước khi họ kịp suy luận, cánh cửa nhà ăn bị đẩy mạnh, bốn người Trì Tâm bước vào, phá tan dư chấn khủng khiếp còn đọng lại trong tâm trí mọi người. Sự xuất hiện của họ như một luồng năng lượng trấn an, xua đi màn sương mù tinh thần.

 

“Mọi người đều đã nhìn thấy chứ?” Trì Tâm đảo mắt nhìn khắp căn phòng: “Đây là sự thật mà tôi muốn cho mọi người thấy. Kế hoạch đêm nay sẽ vẫn triển khai đúng hẹn, nhưng tôi cần mọi người đoàn kết và cùng hướng tới một mục tiêu chung. Vì vậy, tôi muốn nói rõ, sau đêm nay, chờ đón các bạn có thể không phải là khuôn mặt thân quen của người thân, không phải là thế giới lý tưởng mà các bạn từng ảo tưởng. Thứ duy nhất tôi có thể hứa, đó là tự do tuyệt đối sau đêm nay.”

 

Trong sự im lặng bao trùm, một tần số thanh âm trong trẻo của cô, như dòng chảy năng lượng tinh khiết, len lỏi vào từng tâm hồn khô cằn, thức tỉnh những mạch cảm xúc đã chai sạn của họ.

Mèo Dịch Truyện

 

“Tôi sẽ đứng ở đây.” Trì Tâm tiếp tục: “Ai muốn chiến đấu vì chính mình, hãy đứng về phía tôi.”

 

Đây là quyết định mà cô và Cảnh Tu Bạch đã thống nhất từ buổi chiều. Nếu muốn những con người này chiến đấu, ít nhất họ phải biết mình chiến đấu vì điều gì.

 

Cô thừa hiểu rằng giấu đi sự thật sẽ khiến nhiều người hơn sẵn sàng tham gia, vì họ vẫn ôm lấy những ảo vọng hão huyền. Nhưng cô không muốn ánh sáng hy vọng vừa le lói trong đôi mắt họ sẽ bị dập tắt không thương tiếc, đẩy họ rơi vào bóng tối sâu thẳm hơn.