Ánh mắt Cảnh Tu Bạch quét một vòng quanh nhà ăn:
"Tháo rời bàn ghế, lấy bất kỳ phần nào dùng làm vũ khí."
Mọi người lập tức bừng tỉnh, âm thanh chói tai của gỗ vỡ và kim loại va đập vang khắp phòng.
Đây chính là kế hoạch mà họ đã thống nhất từ trước: dù biết khả năng chống lại quản lí nhà tù không phải không có, họ vẫn cần giữ bí mật về các sức mạnh đặc biệt của nhóm mình. Lá bài chủ chốt phải luôn được giữ kín.
Khi mọi người đều đã trang bị vũ khí thô sơ trong tay, Trì Tâm lên tiếng: "Cánh cổng mà chúng ta đi qua khi đến đây, có phải là lối ngắn nhất đến văn phòng của ông ta không?"
"Đúng." Diêm Lâm gật đầu: "Nhưng cánh cửa đó, dù có s.ú.n.g cũng khó mà mở. Nó được làm bằng hợp kim cực kỳ chắc chắn..."
"Vậy là đủ rồi." Trì Tâm ngắt lời anh ta, xoay người bước đi: "Đi theo tôi."
Nhóm nhân vật chính lập tức theo sát cô. Những tù nhân khác nhìn nhau, không còn con đường nào khác, họ cũng nối gót theo.
Trì Tâm dừng trước cánh cổng sắt lớn mà họ đã đi qua trước đó. Lúc này, nó đang khóa chặt, không để lại chút khe hở. "Là chỗ này?" Cô xác nhận với Diêm Lâm.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, cô trầm giọng:
“Tránh ra phía sau."
Diêm Lâm không hiểu, nhưng theo bản năng lùi lại vài bước.
Rồi anh ta trố mắt nhìn, cô gái trẻ trước mặt hít sâu một hơi, sau đó khẽ gầm lên một tiếng trầm đục, tung một cú đá xoay người mạnh mẽ, dứt khoát vào cánh cổng.
"Đoàng——”
Một tiếng 'Đoàng!' đanh thép vang vọng, chấn động khắp không gian kín mít.
Trì Tâm không dừng lại, tiếp tục lấy đà, thêm hai cú đá liên tiếp. "Đoàng——" ”Đoàng——”
Sau ba cú đá, cánh cửa mà mọi người luôn nghĩ là "bất khả xâm phạm" đã biến dạng rõ rệt, để lại một vết lõm sâu hoắm. Cuối cùng, cô tung ra thêm vài cú đá tàn bạo nữa, xé toạc cánh cửa. Tấm hợp kim nặng nề cuối cùng đổ sập xuống sàn với tiếng động rung chuyển.
Diêm Lâm sững sờ đến tột độ. Phí Gia Đức trợn tròn mắt. Toàn bộ tù nhân đều há hốc mồm, c.h.ế.t lặng.
Cả đám sững sờ, há hốc mồm, không tin nổi những gì vừa chứng kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm bình thản phủi bụi trên tay, như thể vừa làm một việc vặt không đáng kể, sau đó quay đầu lại, khẽ hất cằm về phía lối đi:
"Đi thôi." Sự kinh ngạc tột độ nhanh chóng bị nuốt chửng bởi làn sóng nhiệt huyết bùng cháy.
"Tiến lên... ?" Một người ngập ngừng hỏi.
"Tiến lên!" Trì Tâm đáp chắc nịch.
"XÔNG LÊN——"
Tiếng hô vang dội như sấm động, tất cả mọi người dồn dập theo Trì Tâm, hướng về phía cánh cửa của tòa nhà quản lý nhà tù.
Giữa màn đêm tưởng chừng tĩnh lặng, một nhóm người với vũ khí thô sơ, đang lao thẳng về phía thứ ánh sáng tượng trưng cho tự do.
Trì Tâm dẫn đầu, trở thành mũi nhọn của cuộc đột kích này. Ở một khía cạnh nào đó, cô chính là hiện thân của hy vọng, là người tuyệt đối không thể lùi bước. Dù phía trước ẩn chứa điều gì, cô chỉ có một con đường: tiến lên, tiến về phía trước.
"RẦM——"
Nếu cánh cổng hợp kim vững chắc ở khu Đông còn không thể cản nổi Trì Tâm, thì cánh cổng kim loại cũ kỹ của tòa nhà cổ này càng chẳng là gì.
Mèo Dịch Truyện
Với hai cú đá cực mạnh, cô phá toang cánh cổng lớn của cổ thành. Tiếng gầm "Xông lên!" vang vọng, tinh thần chiến đấu của mọi người bùng lên dữ dội.
"GIẾT——!"
Nhưng ngay khi toàn bộ nhóm người tràn vào bên trong, họ chợt khựng lại, ánh mắt tràn ngập ngỡ ngàng khi nhìn đối phương.
Những hành lang quen thuộc trong tòa cổ thành giờ đây đã hoàn toàn biến đổi. Ngay khi họ vừa bước vào, các lối đi tối tăm bỗng kéo giãn và trải dài như vô tận, những ngọn đuốc trên tường lần lượt bùng lên, ánh sáng leo lét chẳng đủ xua tan bóng tối, mà chỉ càng làm nổi bật vẻ âm u, quỷ dị của không gian.
Trì Tâm ra hiệu cho mọi người bình tĩnh.
Cô cau mày, nhận thức rõ ràng cảnh tượng này xuất phát từ dị năng kỳ lạ của quản lý nhà tù. Dựa vào phương thức liên lạc đặc biệt mà Lâu Thần đã hướng dẫn, cô nhắm mắt lại, lặng lẽ gọi tên anh ta ba lần trong tâm trí.
"Có chuyện gì... Hử?" Giọng Lâu Thần vọng lại, mang theo chút kinh ngạc mơ hồ. "Giúp tôi." Trì Tâm nói nhanh: "Đây là ảo cảnh phải không? Nếu đúng, anh có thể phá vỡ nó không?"
Lâu Thần im lặng vài giây, khiến những người khác bắt đầu nhìn cô đầy vẻ khó hiểu. Rồi giọng nói kỳ lạ của anh ta lại vang lên: