Lâu Thần, ở đầu bên kia kết nối, dường như đã bị cô chọc giận đến mức không muốn nói thêm lời nào.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của anh ta vọng lại.
"Cảm ơn anh, Lâu Thần." Cô khẽ thì thầm.
Dù đã quyết định lờ đi cô, nghe câu này, anh ta vẫn không nhịn được mà đáp lại, giọng đầy bực bội: "Cảm ơn gì mà cảm ơn, nếu cô chết, tôi sẽ biến cô thành thây ma, để cô phải nghe lời tôi." Lời nói nghe rợn người, nhưng cái tông giọng hờn dỗi như trẻ con lại khiến nó mang một vẻ đáng yêu đến kỳ lạ. Trì Tâm mỉm cười: "Anh có lẽ sẽ không có cơ hội đó đâu."
Giọng Lâu Thần bất ngờ trở nên trầm thấp, pha chút khàn khàn như một thanh niên đang dần trưởng thành:
"Tôi nói thật đấy. Cơ thể tôi không ở gần đây, tôi không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh. Nếu cô gặp chuyện, tôi..."
Trì Tâm vừa định bước tới, nghe đến đây cô khựng lại, tò mò hỏi:
"Anh làm sao?"
Lâu Thần im lặng một lúc, sau đó đáp, giọng mang vẻ trầm tĩnh đến bất ngờ:
"Trì Tâm, tôi biết cô là người giữ lời. Nếu cô nói tôi không có cơ hội biến cô thành thây ma, tôi sẽ ghi nhớ lời đó."
Khoảnh khắc này, cô nhận ra anh thiếu niên ấy dường như đã lột xác, trưởng thành hơn rất nhiều.
Anh ta không còn chỉ biết căm ghét hay sợ hãi thế giới này nữa. Tâm lý muốn bảo vệ một điều gì đó chính là dấu hiệu đầu tiên của sự trưởng thành.
Sau câu nói ấy, kết nối với Lâu Thần bị cắt đứt. Trì Tâm không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cô thoát khỏi dòng suy tưởng, tập trung vào hành lang trước mặt.
Lối đi hẹp kéo dài bất tận, những ngọn lửa lờ mờ trên vách tường kim loại vẫn nhảy múa kỳ dị, bất chấp không khí tĩnh lặng. Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía tường bên cạnh. Một phạm nhân ở gần đó hét lên đầy hoảng loạn.
Trì Tâm quay đầu lại, nhìn thấy một xúc tu sinh học khổng lồ, trông như của bạch tuộc, thò ra từ kẽ nứt trên tường, quấn chặt lấy một phạm nhân vừa ngã xuống do bị mảnh vỡ gạch đập trúng.
"Cái... cái quái gì thế này?!"
Tiếng hét sợ hãi vang lên từ mọi phía. Các tù nhân nổ s.ú.n.g vào xúc tu, nhưng những viên đạn chỉ khiến nó co giật nhẹ, không hề ngăn cản được nó kéo chặt phạm nhân và siết lấy cổ anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặt tù nhân bắt đầu tím tái, hiển nhiên anh ta sắp bị siết chết. "Tránh ra!"
Trì Tâm đẩy đám đông chắn đường, lao tới giữa vòng vây. Trong tích tắc trước khi xúc tu kéo tù nhân vào tường, cô đã đến kịp.
Tại nơi mà không ai dám lại gần, Trì Tâm không chút do dự, giẫm mạnh chân lên một nhánh xúc tu, dùng lực kinh hoàng nghiền nát nó, khiến thứ sinh vật kia lập tức ngừng siết.
Một tiếng rít bén nhọn, chói tai, xé rách không gian vọng ra từ sâu bên trong bức tường.
Có tiếng rít? Tuyệt vời, điều đó chứng tỏ nó có một cơ thể vật lý!
Ánh mắt Trì Tâm sắc lạnh, cô nhanh chóng nâng khẩu s.ú.n.g máy hạng nặng đeo bên người, nhắm vào khe hở trên tường nơi xúc tu thò ra, xả đạn không ngừng.
"Gào—— Két——"
Mèo Dịch Truyện
Tiếng gào thét kỳ dị vang lên từ bên trong. Các xúc tu còn bên ngoài lập tức mất đi sức sống, co rụt lại điên cuồng.
Ngay khoảnh khắc đó, Trì Tâm vươn tay, kéo mạnh cánh tay của tù nhân đang bị siết. Ngay trước khi xúc tu rút lui hoàn toàn, cô đã giành lại được anh ta.
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ!"
Tù nhân vừa được cứu ngã quỵ xuống sàn, ho sặc sụa, ánh mắt đầy nỗi kinh hoàng nhưng cũng chan chứa sự kính phục.
Những người khác cũng nhìn cô bằng ánh mắt y hệt.
"Trì... Cái đó là gì vậy?"
Diêm Lâm thận trọng cất tiếng hỏi, thậm chí không dám gọi thẳng tên cô, đủ để thấy trong mắt anh ta, vị trí của cô đã cao đến mức nào.
"Quái vật." Cô đáp ngắn gọn, kéo tù nhân đang ngã đứng dậy, rồi nhìn quanh nhóm người: "Điều này chứng tỏ lời tôi nói lúc nãy là đúng. Cấu trúc này đã biến thành một ổ nguy hiểm c.h.ế.t người. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là giữ bình tĩnh khi đối mặt với hiểm họa."
"Làm sao mà giữ bình tĩnh trước những con quái vật như vậy được?!" Gã Gầy kêu lên, ngồi sụp xuống sàn, ôm đầu run rẩy: "Tôi hối hận rồi. Ông ta quả nhiên có quyền lực khủng khiếp. Không ai có thể đánh bại ông ta. Chúng ta sẽ chết, tất cả sẽ c.h.ế.t ở đây!"