"Đi thôi." Cảnh Tu Bạch sải bước tiến lên, đỡ Dung Phượng lên vai, ánh mắt sắc bén: "Cứ thế mà tiến lên, tìm đường thoát thân, không ai được phép ngồi chờ chết!"
Bị anh ấy tác động, mọi người đều cắn răng tiếp tục tiến về phía trước một cách khó khăn.
Chạy được vài bước, Úc Tương đột nhiên giật mình: "Trì Tâm đâu?"
Tất cả kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Giữa khung cảnh rung chuyển, Trì Tâm nhìn họ bằng ánh mắt tĩnh lặng, trên gương mặt thanh tú ánh lên vẻ kiên quyết. Cô nhìn họ một cái, rồi kiên quyết quay người, lao thẳng vào con thây ma đang đuổi theo.
"Chị Trì!"
Dư Bằng Trình mắt đỏ hoe, anh ta hất tay Úc Tương đang cố đỡ mình, một tay khó khăn giơ s.ú.n.g lên, b.ắ.n như điên dại về phía thây ma.
"Nhanh đi!" Lòng Trì Tâm nóng như lửa đốt, cô không phải muốn đơn độc hành động, mà là cô biết mình có khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t con thây ma này. Nhưng với tình trạng thương tích nặng nhẹ của những người khác, mỗi giây chậm trễ đều có thể là án tử!
Làm sao họ có thể nghe lời cô lúc này? Một không khí bi tráng, thê lương lan tỏa; tất cả mọi người không nói một lời, lần lượt giơ s.ú.n.g b.ắ.n những loạt đạn vô vọng vào con thây ma, không một ai lùi bước.
Trì Tâm không còn bận tâm đến họ nữa, đối mặt với con thây ma to lớn hung bạo, cô đạp mạnh vào tường mượn lực, dũng mãnh lao tới.
Chết mất thôi!
Cái miệng há rộng, nhọn hoắt và hôi thối của thây ma ngày càng gần cô——
Trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, cô lao lên, đáp xuống cổ con thây ma.
Lần đầu tiên chạm trán thây ma ở cự ly gần đến thế, tim Trì Tâm đập loạn xạ, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng cơ thể cô vẫn đang phản công, một cú cùi chỏ giáng mạnh vào hộp sọ của thây ma.
Cứng thật!
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Trì Tâm suýt chút nữa vỡ vụn, cảm giác như xương cốt cô đang nứt ra.
Sức mạnh không phải là lợi thế của cô, cô nhanh chóng cúi đầu né tránh đòn tấn công vụng về của thây ma, chộp lấy một bên tai nó, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
"Trì Tâm—— bắt lấy!"
Trì Tâm vô thức quay người giơ tay lên, một vật thể nặng trịch, cứng cáp, tỏa ra hơi lạnh rơi vào tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là thanh kiếm băng do Cảnh Tu Bạch ngưng tụ. Nó trong suốt, tỏa ánh sáng lấp lánh, vầng sáng lạnh lẽo, sắc bén, hoàn toàn khác biệt với những vũ khí tiêu diệt thây ma thông thường.
"Tiến lên, Trì Tâm." Giọng nói của Cảnh Tu Bạch vang lên với sự bình tĩnh đến đáng sợ, ẩn chứa một sự điên cuồng tận cùng.
Cánh tay thô to của thây ma vươn ngược lên, vặn mạnh đầu Trì Tâm sang một bên.
Trì Tâm không còn thời gian do dự nữa, một tay cô ghì chặt tai thây ma, thanh kiếm băng trong tay đ.â.m mạnh vào hốc mắt bị thương từ trước của nó.
Tiếng gào thét kinh hoàng của thây ma vang vọng.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Trong tiếng thở dốc của mọi người, cơ thể con thây ma loạng choạng vài bước, rồi ngã thẳng xuống.
Trì Tâm đang cưỡi trên cổ nó, giờ đây cô đạp mạnh lên lưng, bật người thoát ra.
Rầm!
Trì Tâm tiếp đất bằng một gối, ổn định tư thế trên mặt đất.
Mái tóc đen của cô tung bay trong gió, sau đó buông xuống, nhẹ nhàng vương quanh vai.
Cô ngẩng đầu lên, gò má vương vệt máu, thần thái bình tĩnh và lạnh lùng.
Đằng sau cô, thân hình cao lớn như ngọn núi của thây ma đổ ập xuống đất, tạo nên một trận rung chuyển dữ dội hơn.
"Ting, tiêu diệt thây ma cấp cao hệ sức mạnh, thưởng thêm năm điểm gây họa, tổng cộng nhận được hai mươi điểm." Giọng nói của Hệ thống khó phân định là phấn khích hay tiếc nuối: "Bây giờ cô có tám mươi chín điểm gây họa rồi."
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm không hề cảm thấy vui vẻ.
Hệ thống vẫn luôn cố gắng can thiệp vào hành vi của cô, không thể trực tiếp điều khiển cơ thể cô thì lại chuyển sang phóng điện cảnh cáo. Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Điều đó cho thấy cô luôn bị Hệ thống kiểm soát ngấm ngầm.
Điểm gây họa thấp hơn ngưỡng tối thiểu sẽ bị khống chế cơ thể, vậy còn nếu điểm số tụt về 0 thì sao? Dù sao thì cái Hệ thống chó má này cũng không thể đoán trước khi nào nó sẽ trừ điểm.