Anh ta có gia thế tốt, dù ở tận thế vẫn sống một cuộc đời an nhàn. Chỉ cần trở về thế giới con người, anh ta vẫn có thể hưởng thụ sự sung túc cho đến ngày thế giới thật sự sụp đổ.
"Con người sống, luôn phải có một lý do nào đó." Úc Tương trầm ngâm nói.
Khi anh ta nghiêm túc, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng. Đôi mắt sâu thẳm, mang nét nghệ sĩ vừa trầm tư vừa u buồn, nhìn thẳng vào Trì Tâm.
"Tôi cũng từng nghĩ, sống yên ổn trở về bên cạnh bố mình chẳng phải tốt hơn sao? Không phải dãi dầu nắng mưa, không phải lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ." Anh ta nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh sáng mặt trời rực cháy phản chiếu trong đôi mắt ấy: "Nhưng nghĩ kỹ lại, liệu trở về có thể thật sự không lo lắng nữa không? Chỉ cần tận thế còn hiện hữu, loài người vẫn đứng trước nguy cơ diệt vong. Thay vì chờ đợi tin tức trong sợ hãi, chẳng bằng theo các cô đánh cược một lần. Huống hồ, tôi ngày càng tin rằng, có các cô ở đây, không có gì là không thể."
Trì Tâm im lặng hồi lâu, rồi mới hỏi: "...Nếu anh có dị năng, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?"
"Chính vì điều này tôi mới ngại nói ra." Khuôn mặt Úc Tương đột nhiên xị xuống, anh ta gãi đầu liên tục: "Tôi chỉ nghĩ, nếu một ngày chúng ta được lưu danh sử sách, chẳng lẽ để lại câu chuyện toàn siêu nhân cứu thế giới sao? Một nữ chiến thần, một pháp sư băng, một thần y, thế là đủ rồi. Cũng phải để lại danh tiếng cho người thường chứ.”
Trì Tâm không ngờ lý do lại là như vậy.
"Suỵt, chuyện này chỉ hai ta biết thôi." Úc Tương thì thầm, ánh mắt tinh nghịch: "Đừng để hai người kia nghe thấy."
Anh ta nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đang giữ lọ thuốc dị năng, đẩy nó lại trước mặt cô. Lòng bàn tay anh ta ấm áp, mang hương nắng rực rỡ, khô ráo. Con người Úc Tương cũng giống như vậy.
Từ hồi ức trở về, Trì Tâm nghĩ đến đống thuốc dị năng ế ẩm trong không gian của mình, cảm thấy buồn cười.
Đột nhiên, Khương Từ Quân thét lên một tiếng kinh hãi: "Ôi!"
Trì Tâm lập tức xoay người lại, giương s.ú.n.g nhắm về hướng của Khương Từ Quân, nhưng chẳng thấy gì khả nghi.
Tuy nhiên, dáng vẻ của Khương Từ Quân vô cùng hoảng loạn. Sắc mặt tái nhợt, cô ấy ôm chặt vai mình. Vừa định mở miệng nói thì đã phun ra một ngụm m.á.u tươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Từ Quân!"
Mèo Dịch Truyện
Ba người còn lại hốt hoảng vây quanh cô ấy. Trì Tâm định vươn tay chạm vào thì thấy cô ấy đột nhiên run rẩy dữ dội, mắt trợn trắng rồi ngã gục.
Trì Tâm nhanh chóng đỡ lấy, cẩn thận đặt cô ấy nằm xuống, để đầu cô ấy tựa lên đùi mình. Sau đó, cô gỡ bàn tay đang siết chặt vai của Khương Từ Quân ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cả ba người hít mạnh một hơi lạnh.
Trên vai Khương Từ Quân, một con sinh vật ký sinh thân mềm, mập mạp đang cuộn tròn. Lớp vải trên vai dường như không phải là trở ngại. Nó không ngừng uốn éo, miệt mài đào sâu vào trong.
Trì Tâm không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xé toạc lớp vải áo trên vai cô ấy. Cảnh tượng bên dưới càng khiến người ta rùng mình.
Con sâu không chỉ chui vào lớp áo. Phần đầu của nó đã ghim chặt hoàn toàn vào lớp da thịt của Khương Từ Quân. Phần vai cô ấy đã sưng tấy thành một mảng tím đen quái dị, không biết con sinh vật đã đ.â.m sâu đến mức nào.
Thế nhưng, nó vẫn cố sức chui sâu hơn nữa.
"Cái gì thế này!" Úc Tương định vươn tay kéo con sinh vật ra nhưng lại sợ hãi dừng lại.
"Trực tiếp rút ra có được không? Liệu nó có đứt ra và kẹt trong người Từ Quân?" Anh ta lo lắng hỏi dồn dập.
Trì Tâm cố giữ bình tĩnh, nhìn sang người duy nhất có thể biết chuyện này—Cảnh Tu Bạch.
Vẻ mặt Cảnh Tu Bạch đầy nghiêm trọng. Anh quan sát con sâu hồi lâu, rồi thở ra một hơi: "Đây là đỉa nước. May mà cậu chưa kéo, cậu đoán đúng rồi."
"Vậy... vậy làm sao bây giờ?" Úc Tương luống cuống, hai tay không biết nên đặt đâu: "Chúng ta vẫn luôn nói, có Từ Quân thì không phải lo trúng độc. Nhưng bây giờ, nếu Từ Quân trúng độc thì chúng ta phải làm gì đây!"