Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 47



 

"Cái này...?"

 

Lời kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra hết thì Trì Tâm đã hít một hơi thật sâu, nhấc chân chạy như bay!

 

Tất cả mọi người đều ngơ ngác: "Cái gì chứ?!"

 

Nếu là trước kia, Trì Tâm tuyệt đối không dám nói mình có thể cõng được Dung Phượng.

 

Nhưng sau khi đã tiêu diệt con thây ma cấp cao hệ sức mạnh, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể!

 

Và trên thực tế, quả nhiên là cô làm được.

 

Những người còn lại không kịp bày tỏ sự kinh ngạc, Úc Tương nhanh chóng đỡ Trần Hành, còn Cảnh Tu Bạch đơn giản dùng dị năng đóng băng cánh tay bị thương của Dư Bằng Trình. Anh trao đổi ánh mắt với Úc Tương, rồi tất cả cùng khởi hành, chạy với tốc độ nhanh nhất về phía lối vào bãi đỗ xe.

 

Chắc hẳn bên đó đã có rất nhiều thây ma tập trung. Cảnh Tu Bạch phải tranh thủ thời gian giải quyết chúng, sau đó lái xe đến đón họ.

 

Đôi mắt phượng hẹp dài của Dung Phượng dán chặt vào Trì Tâm đang cõng mình, không hề chớp.

 

Nhìn cô cõng một người đàn ông to lớn như anh ta, vẫn có thể tự tin rút khẩu Desert Eagle, nhắm thẳng vào những con thây ma dám cản đường mà bắn. Mỗi phát s.ú.n.g đều chính xác, mỗi viên đạn đều xuyên qua đầu mục tiêu.

 

Ánh mắt anh ta thay đổi liên tục, ẩn chứa vô vàn suy nghĩ.

 

Trì Tâm không hề biết mình sắp bị nhìn thấu. Tim cô đập thình thịch, một sức mạnh dường như vô tận không ngừng trào dâng, thổi bùng lên trong cô sự tự tin không giới hạn.

 

Cô có thể sống sót, và họ, tất cả đều có thể sống sót!

 

Chỉ một lát sau, cô đã thấy chiếc xe địa hình quen thuộc của họ cán qua một đám thây ma, gầm rú lao về phía này.

 

Trì Tâm cõng một người đàn ông to lớn, lại còn tranh thủ tiêu diệt thây ma, vậy mà vẫn nhanh hơn ba người phía sau một chút.

 

Cô thấy Cảnh Tu Bạch nghiêng người mở cửa ghế sau, bèn nói nhỏ: “Mau vào đó, bám chặt lấy.” Dung Phượng gật đầu, chợt nhớ ra Trì Tâm không thể nhìn thấy, vội vàng đáp: "Biết rồi."

 

Khi chiếc xe chạy ngang qua, Trì Tâm dùng toàn bộ sức lực đẩy người trên vai mình vào trong xe.

 

Dung Phượng lập tức bám vào nóc xe, khó khăn lắm mới bò được vào, sau đó đưa tay ra kéo những người khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm nhanh chóng quay lại, giúp Úc Tương nhét hai người bị thương còn lại vào.

 

Mọi thứ đã sẵn sàng, ngay cả Úc Tương cũng đã lên xe. Cảnh Tu Bạch cũng mở cửa ghế phụ cho cô.

 

Trì Tâm vừa định bước vào thì một luồng điện yếu ớt bất ngờ đánh vào cổ tay cô, khiến cô buông tay khỏi cửa xe, suýt nữa làm rơi cánh cửa, và còn suýt bị con thây ma đang đuổi theo cắn trúng.

 

Cái hệ thống khốn kiếp này!

 

"Trì Tâm!" Cảnh Tu Bạch giơ tay, một viên băng sắc nhọn bay xuyên qua đầu con thây ma đó.

 

Trì Tâm nghiến răng, tận dụng cơ hội co người lại, bật trở lại vào xe.

 

Ánh mắt Cảnh Tu Bạch trở nên sắc bén lạnh lẽo, anh tăng hết ga, chiếc xe địa hình gầm rú, cán qua một đám thây ma, lao vút đi về phía xa.

 

Trong vài phút sau đó, bên trong xe chỉ còn tiếng thở nặng nề của những người đàn ông và cảm giác run rẩy tinh tế ở các đầu dây thần kinh.

 

"Chúng ta... đã sống sót trở về sao?" Dư Bằng Trình có chút bàng hoàng, giọng nói vẫn còn run rẩy.

 

"Đúng vậy, chúng ta đã sống sót trở về." Úc Tương đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, kêu lên một tiếng "Ái da": "Nhiệm vụ tệ hại này do ai sắp xếp vậy, trở về nhất định phải đòi thêm một ít phần thưởng mới được."

 

Cảnh Tu Bạch không nhìn thẳng, khóe miệng kéo thành một đường thẳng tăm tắp.

 

Anh liếc mắt nhìn Trì Tâm: "Cô ổn chứ?"

 

Nghe anh hỏi Trì Tâm, bầu không khí trong xe trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường.

 

"Chị Trì, lần này nhờ chị cứu chúng tôi." Sự tôn kính của Dư Bằng Trình đã không đủ để thể hiện trên khuôn mặt. Anh ta nắm chặt bàn tay không bị thương của mình: "Chị thực sự, thực sự là..."

 

Anh ta bối rối, không nghĩ ra từ ngữ nào đủ sức để miêu tả Trì Tâm.

Mèo Dịch Truyện

 

"Chị Trì, người chị gái này, lão Trần tôi nhận rồi." Trần Hành cười lớn yếu ớt, giọng nói cũng đầy sợ hãi và biết ơn: "Cảm ơn chị."

 

Dung Phượng ôm lấy vị trí xương sườn bị thương, không nói một lời, nhưng đôi mắt anh ta vẫn luôn dán chặt vào Trì Tâm, không còn nhìn sang bất kỳ nơi nào khác.

 

"Chị Trì." Úc Tương cũng bắt chước gọi, nhưng giọng nói lại có chút nghiêm túc: "Có một số lời, tôi cũng không ngại ngùng, cứ nói thẳng ở đây."