Lạnh lẽo, u ám.
Đó là cảm giác đầu tiên ập đến khi Trì Tâm bước vào tòa nhà.
Ngay cửa ra vào là một sảnh lớn.
Dù đang ở khu rừng mưa nhiệt đới nóng ẩm, Trì Tâm vẫn cảm thấy từng luồng khí lạnh se sắt phả ra từ những bức tường kim loại.
Ánh sáng bên trong cũng mờ mịt hơn so với bên ngoài.
"Rầm!" Nhóm Trì Tâm bị ném mạnh xuống sàn một cách không thương tiếc.
Những kẻ bắt giữ họ cũng lần lượt tháo mặt nạ ra, lộ rõ là người của một quốc gia tên A. "Tiến sĩ lại tắt đèn nữa rồi sao?" Một kẻ cằn nhằn: "Tôi nhớ rõ lúc đi đã bật đèn mà."
"Cậu còn lạ gì tính của ông ta nữa? Dù Tiến sĩ Sairo nói rằng chúng ta có máy phát điện riêng, không cần lo thiếu điện, ông ta vẫn cố chấp tiết kiệm từng chút một."
"Im miệng hết đi." Người họ Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Mọi người lập tức im lặng. Người họ Hàn tiến đến trước mặt nhóm Trì Tâm, nhìn họ từ trên cao bằng ánh mắt khinh bỉ, nhếch môi cười lạnh:
"Đám tù binh này đúng là một lũ vô dụng, chẳng có ai nổi bật cả."
"Vậy nếu có người 'nổi bật', các người sẽ làm gì?" Cảnh Tu Bạch bình tĩnh hỏi, giọng điềm nhiên.
Người họ Hàn quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười ác ý. Hắn hạ giọng, nói:
"Tôi đã nói rồi, sẽ có một phần thưởng lớn. Còn đó là gì ư—"
Hắn cố tình kéo dài câu nói: "Hiến dâng thân xác mình để cứu thế giới, chẳng phải là một vinh dự đáng tự hào sao?"
Ánh mắt Trì Tâm chợt trở nên sắc lạnh.
Úc Tương lập tức khạc một bãi nước bọt: "Tôi thấy các người ai nấy đều rất giỏi trò vô liêm sỉ, tại sao không tự nhận cái vinh dự ấy đi?" Người họ Hàn hoàn toàn phớt lờ anh ta, giả vờ chìm vào suy nghĩ, đôi mắt tà khí đảo qua từng người trong nhóm: "Nếu không có ai nổi bật, thì chỉ còn cách chọn ngẫu nhiên một người thôi. Còn ai sẽ là người được chọn thì..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Chưa kịp nói hết, Trì Tâm đã vùng vẫy, cố gắng đứng lên. Cô muốn giả vờ mình yếu ớt nhưng vẫn mạnh hơn một chút so với những người khác. Cô đưa tay về phía người họ Hàn, hỏi:
"Anh định làm gì—"
"Rầm!" "Ái!"
Tiếng va đập lớn và một tiếng hét đau đớn vang lên cùng lúc. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Trì Tâm.
Trì Tâm, người vẫn đang giơ tay, cứng đờ tại chỗ. "..." Trong đầu cô thầm nghĩ: "Hỏng rồi. Sao tên này lại yếu thế chứ!"
Hóa ra, trong lúc Trì Tâm cố tình tỏ vẻ khó khăn để đứng dậy, cô không để ý rằng sức lực mình dùng vẫn quá mạnh. Cô vô tình hất bay kẻ lính áp giải mình, khiến hắn va mạnh vào bức tường gần đó và ngã xuống sàn.
Kẻ lính ấy đang lồm cồm bò dậy, mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Mọi thứ đã quá rõ ràng. Không cách nào che giấu được nữa.
Trì Tâm vừa ra tay "ngoạn mục", không chỉ khiến đối phương sững sờ mà còn làm đồng đội của cô phải nhìn cô với ánh mắt khó tin. Cô liếc xuống, bắt gặp những gương mặt mang biểu cảm "..." đang nhìn mình, khiến cô suýt nữa xấu hổ đến mức muốn tan biến vào không khí.
Lý do cô nhắm vào người họ Hàn rất đơn giản: như cô đã nhớ lại trước đó, để bảo vệ đồng đội bị bắt cùng, cách duy nhất là trở thành người "nổi bật" nhất.
Dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cô đã chấp nhận trở thành tâm điểm.
Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, Trì Tâm chớp mắt một cách vô tội, từ từ đứng thẳng người lên.
Bên ngoài trông cô có vẻ thả lỏng, nhưng thực tế, trong không gian tinh thần của cô, thanh trường đao đã sẵn sàng. Toàn bộ thần kinh chiến đấu trong cơ thể cô căng như dây đàn. Cô chăm chú nhìn hắn, sẵn sàng phản ứng bất kỳ lúc nào.
Chỉ cần anh ta vừa có động thái giơ vũ khí, Trì Tâm sẽ ngay lập tức đoạt lại thế chủ động, vô hiệu hóa kẻ đó.
Dù hành động này có thể đẩy mọi thứ vào tình thế hiểm nguy hơn, nhưng hiện tại, lực lượng chiến đấu của nhóm đã cạn kiệt. Ưu tiên hàng đầu là sự sinh tồn.
Ánh mắt Trì Tâm lướt nhanh, bắt gặp Cảnh Tu Bạch ở phía đối diện, những tia sáng xanh lam mờ ảo đã bắt đầu tụ lại nơi đầu ngón tay anh. Rõ ràng, anh cũng đã sẵn sàng ứng phó.