"Thì ra cô nghĩ như vậy sao?” Trì Tâm cảm thấy sự bất thường mà cô đã nghi ngờ từ trước, giờ lại dâng lên lần nữa một cách rõ rệt.
Cô nhíu mày, giữ im lặng.
Hughes tiến lại gần màn hình hiển thị, ánh mắt lạnh lẽo và đầy thách thức: "Cô cho rằng tôi và Raphael hợp tác để hủy diệt thế giới – hoặc là thống trị nó?
Và các người đến đây để tiêu diệt chúng tôi, để chấm dứt kỷ nguyên tận thế này, đúng không?
Có lẽ còn nuôi hy vọng tìm được vắc-xin hay huyết thanh để chữa trị cho nhân loại đang mắc bệnh?" Ông ta nở nụ cười mỉa mai, dường như tự tin đã nắm rõ kế hoạch của họ:
“Tôi nói đúng chứ?”
"Rất đúng."
Không ngờ Trì Tâm không hề bối rối, ngược lại còn từ tốn nhếch môi:
"Bây giờ ông có thể bắt đầu tự thú hoặc biện minh cho hành động của mình. Lưu ý, tất cả những gì ông nói sẽ trở thành chứng cứ trước tòa, và ông không có quyền giữ im lặng."
Cô nói, rồi như một phép màu, lấy từ không gian trữ vật ra một thiết bị ghi hình mini, bật nút và chĩa thẳng vào màn hình:
"Nào, bắt đầu đi."
Khuôn mặt Hughes trên màn hình ngay lập tức biến dạng.
"Cô dám!" Cuối cùng, ông ta không thể kiềm chế được nữa, gầm lên: "Một con nhóc hưởng lợi từ công trình nghiên cứu của tôi, mà lại dám lớn tiếng trước mặt tôi? Cô nghĩ tôi giống cái tên Raphael kia, thích mấy cái danh tiếng vô nghĩa đó sao? Cứ ghi lại đi, cứ đưa những tài liệu này cho đám nhân loại đang hấp hối ngoài kia. Xem họ có dám phán xét tôi — người cứu thế duy nhất của họ — không!"
Hughes giận dữ đến mức mái tóc trắng như muốn dựng đứng, nếu không có Sairo kéo lại, ông ta có lẽ đã lao ra khỏi màn hình để tấn công Trì Tâm.
Trì Tâm ló đầu ra khỏi phạm vi ghi hình của thiết bị, nhướng mày:
"Cứu thế ư? Đó là danh hiệu ông tự phong cho mình sao? Được thôi, tôi phải công nhận rằng không ai mặt dày hơn ông để dám nhận danh hiệu này.”
Hughes trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm như muốn xuyên thủng màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau màn đấu khẩu, Trì Tâm hít một hơi sâu, chuyển về vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu ông và Raphael không cùng phe, thậm chí còn đối đầu, vậy thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Virus thây ma từ đâu mà có? Và những loại t.h.u.ố.c biến đổi sinh vật, có liên quan gì đến các người không?” Cô chăm chú nhìn Hughes qua màn hình, không để ý đến Sairo đứng phía sau ông ta. Khi nghe từ "biến đổi sinh vật", sắc mặt cô ta thoáng chốc tái đi.
Nhưng cô ta nhanh chóng quay mặt đi, không để bất kỳ ai phát hiện.
Hughes cười gằn, đáp:
"Cô muốn biết sự thật, đúng không?”
Nụ cười của ông ta chứa đầy vẻ châm biếm:
"Được thôi, để cô biết cũng không sao. Tôi rất mong được thấy biểu cảm của các người khi phát hiện ra mình đã lầm chỗ, phí công vô ích.”
Trì Tâm im lặng, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác.
Mèo Dịch Truyện
"Vậy, người tạo ra virus thây ma không phải là các người, mà là một tổ chức tên là Tobira, do Raphael cầm đầu?"
Câu nói của Trì Tâm khiến không khí như ngưng đọng.
Trong đầu cô, mọi thứ bắt đầu trở nên sáng tỏ.
Cuối cùng, cô cũng thấu hiểu cảm giác bất thường mà mình luôn nhận thấy là gì.
Bộ dữ liệu mà cô từng xem không hề nhắc đến sự thật này. Tất cả bọn họ, kể cả Cảnh Tu Bạch, đều mặc định rằng phòng thí nghiệm và Tobira là cùng một phe. Rất khó tưởng tượng rằng có đến hai tổ chức với ý định hủy diệt thế giới, mà còn do hai thầy trò đứng đầu.
Hughes không trả lời, nhưng sự tĩnh lặng của ông ta chính là lời thừa nhận.
Trì Tâm quay đầu nhìn lại các khoang đông lạnh xung quanh, một lần nữa cảm thấy nghẹt thở khi thấy những khuôn mặt quen thuộc bên trong đó.
Cô quay lại màn hình, giọng nói lạnh băng:
"Nếu ông không cùng phe với Raphael và muốn ngăn chặn anh ta, tại sao lại bắt giữ người vô tội? Chính ông đã nói, Lâu Thần chắc chắn không tự nguyện bán mạng cho các người. Cảnh Tu Bạch, và cả... tôi nữa. Các người tìm tôi, chắc chắn không phải để làm khách mời." Hughes nhìn cô, khẽ mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười đầy hiểm độc: "Cô rất thông minh. Cô tên là gì?" Trì Tâm hơi khựng lại. Không ngờ kẻ đã luôn tìm kiếm cô lại không biết tên cô. So với bên phía Raphael, nơi mỗi tên lính đều biết tên cô tường tận, điều này thật kỳ lạ.