Hughes muốn bắt mình. Sao lại cử ra những thứ vô dụng thế này?
Khi đang mải suy nghĩ, một cú đ.á.n.h mạnh như búa bổ bất ngờ giáng vào đầu cô.
"Vang!"
Cả não bộ của Trì Tâm rung lên dữ dội, khiến cô choáng váng, tầm nhìn tối sầm lại.
Đây là... tấn công ý thức!
Cảm giác quen thuộc này chính là chiêu thức đặc biệt của Lâu Thần, thứ duy nhất có thể khiến Trì Tâm bị tổn thương.
Những bản sao này không chỉ sao chép ngoại hình, mà còn cả năng lực của bản thể.
Trì Tâm nheo mắt, cố gắng lắc mạnh đầu để tái đồng bộ thần kinh, xua tan cảm giác choáng váng.
Xung quanh cô, bóng tối dày đặc dường như đang lan ra, nhưng thực chất đó là các nhân bản đang dần tiến lại gần.
Trì Tâm hít sâu để giữ bình tĩnh, nhưng trước số lượng đông đảo của chúng, cô không thể ngăn được một chút hoảng loạn len lỏi vào lòng.
Nếu từng bản sao đều sở hữu năng lực của bản thể, cô không tin rằng mình có thể chống lại cả một đội quân Lâu Thần và Cảnh Tu Bạch. Cô nửa quỳ nửa ngồi dưới đất do cơn chóng mặt lúc trước. Một bản sao "Lâu Thần" ngay lập tức chớp thời cơ, vươn tay về phía cổ cô.
Trì Tâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Lưỡi đao năng lượng trong tay cô vung lên, tạo thành một vòng cung lớn, càn quét chân của tất cả bản sao xung quanh.
"Rầm rầm!"
Các nhân bản đổ rạp xuống đất, để lộ khuôn mặt vô hồn của một bản sao "Cảnh Tu Bạch" phía sau.
Trì Tâm nghiêng người, tránh một mũi băng nhọn sắc lẹm từ tay bản sao "Cảnh Tu Bạch" phóng tới. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của nó, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
Với một cú lộn người, Trì Tâm nhanh chóng chống tay xuống đất, bật người lên cao như một vận động viên nhào lộn. Cô móc chân vào một gờ cao gần đó, dùng lực kéo cơ thể mình lên.
Bên dưới, các bản sao ùn ùn kéo tới, vươn tay cố chộp lấy mắt cá chân cô. Cảnh tượng này chẳng khác gì bị đám dị nhân vây hãm, nhưng đối với Trì Tâm, điều này còn đáng sợ hơn.
Những bản sao này có gương mặt quen thuộc – một cảm giác rùng rợn đến từ sâu trong tâm trí.
Cô nhìn xuống chúng một lúc, rồi bật tai nghe, nối kênh liên lạc với Cảnh Tu Bạch. "Cảnh Tu Bạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu dây bên kia ngay lập tức trả lời:
"Trì Tâm? Cô sao rồi?"
Mèo Dịch Truyện
"Các anh thế nào?" Trì Tâm hỏi, giọng đầy lo lắng.
"Chúng tôi đã thoát ra ngoài. Tên họ Hàn đang dẫn người truy đuổi." Giọng anh có chút gấp gáp, lẫn trong tiếng thở nặng nhọc.
Dù tai nghe được thiết kế để lọc tạp âm, Trì Tâm vẫn nghe thấy tiếng s.ú.n.g vọng lại mơ hồ.
"Các anh giao chiến rồi à?" Cô nghi hoặc hỏi.
Sau một chút ngập ngừng, Cảnh Tu Bạch đáp: "Ừ. Cô xong việc bên đó chưa?"
Trì Tâm cảm thấy tim mình siết lại, nhưng giọng điệu điềm tĩnh của anh khiến cô đoán rằng tình hình bên đó chưa quá căng thẳng. Tạm gác lo lắng, cô quay lại với vấn đề của mình.
"Cảnh Tu Bạch, tôi hỏi anh một câu." Cô nhìn xuống một bản sao "Cảnh Tu Bạch" đang vươn tay lên: "Tác dụng phụ của dị năng của anh là gì?"
Sau một khoảnh khắc im lặng, giọng anh vang lên:
"Trước đây tôi đã nói rồi, tôi không có—"
"Anh biết kẻ đang truy đuổi anh là ai không?" Trì Tâm cắt ngang, giọng đầy nghiêm nghị. "Norton Hughes."
Ở đầu dây bên kia, không gian im lặng như bị đóng băng.
Trì Tâm tiếp tục, giọng đầy châm chích: "Ông ta là người tạo ra t.h.u.ố.c dị năng."
Nghe vậy, Cảnh Tu Bạch khẽ thở dài: "Vậy cô đã biết rồi."
"Phải." Giọng Trì Tâm lạnh băng: "Nếu không nhờ ông ta, tôi còn không biết rằng chẳng hề có loại t.h.u.ố.c dị năng hoàn hảo nào cả. Louis đã bị lừa. Và anh, người được gọi là 'thể hoàn mỹ', lại không biết gì sao?"
Cô siết chặt chuôi vũ khí, giọng trở nên sắc bén: "Anh định giấu tôi đến khi nào? Cho đến khi tác dụng phụ phát tác và anh c.h.ế.t trước mặt tôi ư?"
Cô không nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này, nhưng nếu có gương, cô sẽ nhận ra đôi mắt mình đang rực cháy bởi sự giận dữ, hoảng sợ, và cả nỗi đau không tên.