Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 521



 

"Đừng quá cố chấp, càng không liên lạc được, cô càng dễ lo lắng." Cảnh Tu Bạch dùng giọng nói trấn an: "Chậm nhất là khi đến căn cứ A, chúng ta sẽ biết được sự tình đã diễn ra."

 

"Căn cứ A vẫn chưa có tin tức gì sao?" Trì Tâm hỏi.

 

"Thời gian chờ đợi quá dài, dù có tin tức cũng không biết bao giờ mới nhận được." Cảnh Tu Bạch thở dài. Có lẽ vì thấy vẻ u buồn của cô, anh nói thêm: "Nhưng hành trình đã kéo dài gần một tháng rồi, chắc hẳn sắp đến đích."

 

Trì Tâm khẽ ừm một tiếng, rồi hỏi: "Chúng ta còn bao lâu nữa?" "Còn nửa chặng đường." Cảnh Tu Bạch trả lời.

 

Trì Tâm chỉ biết buông một tiếng thở dài.

 

Cảnh Tu Bạch định nói thêm, nhưng thấy Trì Tâm ra hiệu cho anh im lặng. Ngay sau đó, cô vung tay ném một chiếc gối về phía cánh cửa.

 

Chiếc gối mềm mại trong tay cô như biến thành một khối năng lượng tiềm tàng. Nó nện thẳng vào cánh cửa, khiến nó bật tung, rồi rơi gọn vào tay... Hàn Tử Mặc.

 

Hàn Tử Mặc ôm gối, đối diện ánh mắt của cả hai người trong phòng. Anh ta chẳng hề lộ vẻ áy náy, nhếch môi cười nhạt, thản nhiên nói:

 

Mèo Dịch Truyện

"Đến giờ ăn rồi. Có người bảo tôi đến gọi mọi người." Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ bình thản, khó lòng đoán được anh có tin lời đó hay không. Trì Tâm liếc nhìn anh ta một cách sắc lạnh:

 

"Anh biết không, trên con tàu này, bất cứ âm thanh hay lời nói nào trong phạm vi nhất định, tôi đều có thể cảm nhận được rõ ràng."

 

Trong ánh mắt của Trì Tâm lóe lên vẻ thấu suốt, cô đã nhận ra Hàn Tử Mặc đang nói dối và đã đứng ngoài cửa nghe lén từ lúc nào.

 

"Khụ." Khuôn mặt Hàn Tử Mặc thoáng chốc cứng đờ, nhưng nhanh chóng thay đổi biểu cảm, trông ngoan ngoãn lạ thường, như một vật nuôi được huấn luyện. Anh ta ôm chiếc gối, xăm xăm chen vào phòng, cố tình giữ khoảng cách với Cảnh Tu Bạch.

 

Anh ta ngồi xuống cạnh chân Trì Tâm, đặt chiếc gối ngay ngắn lên giường cô, còn vỗ vỗ lên đó một cách lấy lòng. Ngẩng mặt lên, anh ta nói:

 

"Sự phụ, đã lâu không thấy cô ra ngoài, tôi lo lắng nên mới đến thăm."

 

"Lo cho tôi? Cảm ơn nhé." Trì Tâm khẽ nhếch khóe môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhìn cái dáng vẻ như một chú ch.ó lớn đang phục dưới chân mình, trông như thể cô ra lệnh nhảy xuống biển, anh ta cũng sẽ không chút do dự mà thực hiện ngay, Trì Tâm phải cố gắng lắm mới không bật ra tiếng thở dài ngao ngán.

 

Mọi chuyện đã diễn biến thế nào mà đến mức này?

 

Trì Tâm không rõ. Cô chỉ nhớ lúc cả nhóm đến bến tàu, chuẩn bị khởi hành, từ bụi cây sau lưng vang lên tiếng động lạ.

 

Khi mọi người quay lại với vẻ cảnh giác, họ thấy một Hàn Tử Mặc rách rưới chật vật bước ra từ rừng cây. Tay trái anh ta cầm cánh tay máy giả, trên vai còn dính một con đỉa sinh học.

 

Khương Từ Quân vốn đã ám ảnh tâm lý với những thứ như vậy, nhìn thấy liền rít lên một tiếng. Nhưng con đỉa không thể xuyên qua lớp giáp nano của Hàn Tử Mặc, chỉ bám trên đó.

 

Hàn Tử Mặc bước thẳng đến trước mặt Trì Tâm, vừa khi cô định đá anh ta một cú thì anh ta đột ngột quỳ sụp xuống.

 

Trì Tâm: ??! Mọi người: ???

 

Trì Tâm sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có người quỳ gối trước mặt cô như thế này.

 

Hàn Tử Mặc cúi đầu, giọng khàn đặc nhưng đầy sự cố chấp và chân thành:

 

"Xin nhận tôi làm đệ tử, tôi nguyện thề trung thành đến chết, không bao giờ phản bội."

 

Ban đầu, Trì Tâm không định mang anh ta theo. Nhưng bất kể cô bước đi đâu, anh ta cũng quỳ lết theo không rời. Ngay cả khi mọi người đã đưa Albert đang bất tỉnh lên tàu, Hàn Tử Mặc vẫn bám chặt lấy cô, ánh mắt kiên định như một chú ch.ó sắp bị bỏ rơi. Lúc đó, vì đang vội, cô đành kéo anh ta lên tàu, định rằng nếu anh ta giở trò thì sẽ ném xuống biển ngay lập tức.

 

Ai ngờ, anh ta thực sự chỉ muốn bái sư học nghệ.

 

Mặc dù vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét, nhưng anh ta luôn nghe lời cô. Cô bảo anh ta đi về phía đông, anh ta không dám đi về phía tây. Bảo đuổi gà, anh ta không đuổi chó. Khi cô bận không để ý đến anh ta, anh ta ngoan ngoãn ngồi trong phòng, đúng giờ thì dùng bữa. ... Trừ khi Úc Tương đến kiếm chuyện.

 

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Trì Tâm lại đối diện với ánh mắt ngoan cố của Hàn Tử Mặc, lần nữa muốn thở dài.