Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 531



 

Anh ta giật mình.

 

Đôi mắt ấy, ban đầu chỉ thấy đen láy và mỹ lệ, nhưng càng nhìn sâu, người ta càng khó cưỡng lại sự lôi cuốn của nó.

 

Ánh mắt cô chứa đựng sự điềm tĩnh và bao dung vô biên như đại dương, nhưng cũng sắc lạnh và thấu suốt, khiến mọi dơ bẩn đều phải tự thấy hổ thẹn khi đối diện.

 

Nghiêm Uy cứ nhìn vào đôi mắt ấy mà quên cả những gì cô đang nói.

 

Chờ một lát không thấy anh ta đáp lại, chỉ thấy đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, Trì Tâm hơi nghiêng đầu, vẻ tò mò.

 

Hành động nhỏ này khiến Úc Tương "ngọt ngào" đến mức lập tức quay lại, thấy dáng vẻ thần thờ của Nghiêm Uy thì gắt gỏng: "Chị Trì đang nói chuyện với cậu đấy, vào trong rồi hãy nói tiếp!"

 

Khi nhận ra mình vừa làm gì, Nghiêm Uy lập tức toát mồ hôi lạnh sau gáy.

 

Anh ta vừa làm gì vậy? Làm sao anh ta dám nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mà hai vị kia đang cực kỳ quan tâm?

 

Nghiêm Uy cúi đầu, không dám nhìn lại về phía Trì Tâm:

 

"Xin mời các vị đi theo tôi."

 

Cả nhóm đi qua cổng lớn của căn cứ, nơi vừa rồi vẫn bị phong tỏa. Dù là Liên Thiên Duệ hay các binh sĩ, không một ai dám lên tiếng ngăn cản.

 

Đi sau cùng là hai người lính trẻ, co rúm lại nhưng đôi mắt thì mở to nhìn chăm chú.

 

"Tôi tưởng lần này họ c.h.ế.t chắc rồi." Một người thì thầm.

 

"Bây giờ nhìn lại, không chừng kẻ nào sống, kẻ nào chết, còn chưa rõ đâu." Người kia tiếp lời đầy hả hê.

 

Hai người quay đầu nhìn bóng lưng của nhóm người đang rời đi, rồi nhìn khuôn mặt tối sầm như bồ hóng của kẻ đang đứng bất động kia, không nhịn được mà bật cười.

 

Nhóm của Trì Tâm không tiến thẳng vào căn cứ, mà được dẫn tới một căn nhà riêng biệt.

 

Nghiêm Uy mời cả đoàn an tọa, rồi cung kính trình bày với Úc Tương:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cậu hai, theo quy định của căn cứ, tất cả những người vào đây đều cần phải qua kiểm tra..."

 

Úc Tương khoát tay, ra hiệu đồng ý: "Tôi đã rõ, cứ theo quy trình mà thực hiện."

 

Thấy Úc Tương không khó chịu, Nghiêm Uy thở phào thanh thản:

 

"Vậy các vị vui lòng chờ một chút, tôi đã thông báo đưa thiết bị kiểm tra tới rồi."

 

Nghe nhắc đến thiết bị kiểm tra, Trì Tâm bỗng nhớ đến Tobira — kẻ ngay cả khi đã bỏ mạng vẫn không buông tha.

 

Đã vào được đây, cô lập tức hỏi: "Bây giờ nguồn cung thiết bị sàng lọc virus còn dồi dào không?"

 

Nghiêm Uy lập tức quay lại, đối mặt với cô, nghiêm túc trả lời:

 

"Hiện tại chỉ còn lại lô hàng cuối cùng, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, e rằng thực sự không còn khả năng tiếp nhận thêm những người sống sót nào khác."

 

Câu nói này làm không khí trở nên nặng nề.

 

Dù Tobira đáng ghét đến đâu, sự xuất hiện của thiết bị kiểm tra thực sự đã mang lại nhiều lợi ích to lớn cho xã hội loài người. Nếu không thể kiểm tra chính xác ai bị nhiễm virus, e rằng chẳng căn cứ nào dám mở cửa đón người.

 

Mèo Dịch Truyện

Hậu quả cuối cùng sẽ là một vòng xoáy luẩn quẩn nghiệt ngã —- số lượng người càng lúc càng giảm, môi trường sinh thái thế giới ngày càng suy thoái trầm trọng.

 

Trì Tâm biết sự việc đã rất nghiêm trọng, nhưng vừa vào căn cứ đã cảm nhận được sự ngột ngạt này, cô không khỏi căng thẳng, khẽ thở dài.

 

"Tôi nói này, rốt cuộc thì cái gã họ Liên đó có thái độ gì vậy?" Úc Tương ngồi phịch xuống ghế sofa, phá vỡ sự im lặng: "Cậu dù sao cũng là một thiếu tá, sao một đại úy như hắn dám càn rỡ như vậy? Lẽ nào cậu lại để hắn đè đầu cưỡi cổ ư?"

 

Nghiêm Uy biết anh ta sẽ hỏi điều này, đành cười gượng:

 

"Cậu hai, có câu nói của gã họ Liên đó cũng không phải không đúng. Trong thời mạt thế, cấp bậc quân hàm không còn là yếu tố quyết định. Thế giới này giờ kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu làm mồi. Anh ta dựa vào Thiếu tướng Tiêu — nhân vật đang nổi đình nổi đám. Ngay cả cậu cả cũng phải nể mặt. Do đó, những kẻ dưới trướng hắn mới dám lên mặt như vậy."

 

"Thiếu tướng Tiêu là ai?" Úc Tương nhíu mày: “Trước khi tôi đi, đâu có nhân vật này."

 

"Thiếu tướng Tiêu thực sự là một huyền thoại." Nghiêm Uy đáp: "Dù tuổi còn trẻ, nhưng mọi công lao đều phải đổi bằng xương m.á.u và sinh mạng. Cậu cả dù không hài lòng với một số kẻ dưới trướng Thiếu tướng Tiêu, nhưng đối với bản thân vị tướng quân này, cậu cả vẫn phải dành vài phần kính nể."