"Cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp." Nghiêm Uy đáp.
Anh ta đã quen với phong thái chỉ huy hiển nhiên của Trì Tâm.
Cảnh Tu Bạch lên ngồi ghế phụ lái, Trì Tâm, Úc Tương, Tiến sĩ Sairo và phu nhân ngồi phía sau. Chiếc thiết vận xa lao đi, băng qua những con phố trong ánh sáng buổi sớm, tiến thẳng đến tòa nhà trọng yếu nhất căn cứ.
Tài xế tuy còn trẻ nhưng tỏ ra rất trầm ổn. Trên đường đi, nếu không được hỏi, anh ta không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe.
Điều này khiến Trì Tâm không khỏi hình dung rằng cha của Cảnh Tu Bạch hẳn cũng là một giáo sư nghiêm nghị, người đã đào tạo cả thuộc hạ lẫn con trai mình theo cùng một phong cách.
Cho đến khi họ vào trung tâm hành chính, cửa vừa mở ra, một hình bóng trắng liền vọt tới, nhào thẳng vào người Cảnh Tu Bạch.
"Con trai của cha đây rồi, con trai của cha đây rồi, cuối cùng con cũng về!"
Người đàn ông trung niên mặc bộ trang phục trắng muốt, mái tóc bạc phơ khẽ bay khi ông lao đến. Ông ôm chầm lấy Cảnh Tu Bạch, đôi mắt ươn ướt đầy xúc động.
Trì Tâm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên. Người đàn ông này hoàn toàn không giống với hình dung ban đầu của cô. Ông trông như một học giả uyên bác, nhưng khí chất lại mang vẻ thân thiện dễ gần, chẳng hề có chút gì của sự lạnh lùng nghiêm túc như Cảnh Tu Bạch.
Trì Tâm không chỉ ngơ ngác, mà còn theo bản năng đưa tay sờ cằm, thầm lo lắng không biết mình có biểu hiện gì thất thố hay không.
Cảm thấy cằm mình vẫn nguyên vị trí, cô mới trấn tĩnh lại, ngẩng đầu quan sát người đàn ông trước mặt — một nhân vật lừng lẫy trong giới học thuật, Giáo sư Cảnh.
Ông không mặc áo nghiên cứu trắng đặc trưng, thay vào đó là bộ quần áo lụa trắng kiểu dáng tự do, gợi nhớ trang phục vận động của người lớn tuổi trong công viên. Mái tóc bạc trắng, nhưng lại là sắc bạc khỏe mạnh, thậm chí lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang.
Còn khuôn mặt? Vì ông đang úp mặt vào người Cảnh Tu Bạch, tạm thời không thể nhìn rõ.
Quả đúng là, nhân vô thập toàn, bề ngoài chẳng thể nói lên tất cả.
Trì Tâm thầm cảm thán. Thấy vẻ mặt của Sairo và Albert cũng không khác mình là mấy, cô mới yên tâm rằng mình không phải người duy nhất sốc trước cảnh này.
Úc Tương, có vẻ đã quá quen với màn chào đón này, khẽ bước lại gần Trì Tâm và nói nhỏ: "Chú Cảnh là vậy đấy, chỉ thiếu điều muốn gắn Tu Bạch vào mắt mà thôi. Nhưng thường thì cậu ấy hiếm khi để tâm. Cô cứ nhìn mà xem, một lát nữa kiểu gì cậu ấy cũng..."
"Ối?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng thốt kinh ngạc của Úc Tương vang lên cùng lúc với ánh mắt bối rối của Giáo sư Cảnh khi ông ngẩng đầu lên nhìn con trai mình.
Lần này, Trì Tâm có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của vị giáo sư.
Phải nói sao nhỉ... Rõ ràng, ngoại hình của Cảnh Tu Bạch chắc chắn là thừa hưởng từ mẹ anh.
Đôi mắt sáng, tỉnh táo của Giáo sư Cảnh mở to, quét một lượt từ đầu đến chân con trai mình, giọng ông trầm nhưng đầy nội lực:
Mèo Dịch Truyện
"Con có thật sự là con trai của cha không?"
Chưa đợi Cảnh Tu Bạch trả lời, ông đã tự lầm bẩm:
"Chắc chắn rồi, ngoài con của cha ra, còn ai có thể tuấn tú đến vậy?"
Trì Tâm: ...
Đây thực sự là cha ruột của Cảnh Tu Bạch, không phải của Úc Tương sao?
"Đã là con trai của cha..." Giáo sư Cảnh ngẩng đầu nhìn Cảnh Tu Bạch: "...thì ôm thêm một cái nữa chứ sao!"
Nói rồi, ông lại lao vào ôm chặt con trai mình. Trì Tâm một lần nữa đứng ngây ra như tượng.
"Cha." Cảnh Tu Bạch thở dài, mang theo vẻ bất đắc dĩ.
"Phải tranh thủ ôm trước khi con kịp đẩy cha ra." Giáo sư Cảnh đáp, giọng ấm ức.
Lúc này, Cảnh Tu Bạch hướng ánh mắt về phía Trì Tâm.
Trì Tâm: ?
Nhìn cô làm gì thế?
Ngay sau đó, cô thấy Cảnh Tu Bạch cứng nhắc nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lại cha mình. Động tác của anh lộ rõ vẻ gượng gạo, ngay cả đầu cũng ngoảnh mặt đi, cố giấu đi biểu cảm của mình lúc này. Khi bàn tay Cảnh Tu Bạch vừa chạm vào người cha, cả cơ thể Giáo sư Cảnh khẽ run lên. Vẻ đùa cợt trong giọng ông biến mất. Ông siết chặt vòng tay, ôm lấy con trai, không nói thêm một lời nào.