Nụ cười của cô đã khiến ánh mắt Giáo sư Cảnh hướng về phía mình.
Mèo Dịch Truyện
Nụ cười của Trì Tâm thoáng cứng lại. Không hiểu sao, cô lại có cảm giác như đang bị các bậc trưởng bối trong gia đình kiểm tra bài tập từ thuở còn thơ.
Cô lập tức thu lại nét mặt, lưng thẳng tắp, ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh và đoan trang.
Úc Tương thấy cô như vậy thì cảm thấy hết sức thú vị, cậu ta còn lại gần khẽ chọc vào eo cô: "Chị Trì à, chị mà nghiêm chỉnh thế này, tôi suýt chút nữa quên mất chị vẫn là một thiên kim tiểu thư đấy." Trì Tâm suýt chút nữa bị cậu ta làm cho tức chết, cô liếc anh ta một cái sắc lẻm. Úc Tương cười hì hì: "Thế này vẫn dễ chịu hơn."
Trì Tâm: ... Mẹ tôi từng dặn rằng tôi không nên chơi với những kẻ ngốc.
Cô ưu nhã quay ánh mắt trở lại, giả vờ như không hề trông thấy cậu ta.
Cô không nhận ra rằng, Giáo sư Cảnh đã thu trọn toàn bộ cảnh tượng này vào tầm mắt, ông còn quay sang nhìn con trai mình bằng một cái liếc đầy ẩn ý. Khi quay trở lại, vẻ mặt từ ái của ông bỗng mang thêm vài phần ý vị sâu xa khó đoán.
"Cô Trì không cần phải câu nệ đến vậy." Giáo sư Cảnh mỉm cười nói: "Tôi tính tình rất ôn hòa, ngay cả cậu nhóc Úc Tương này cũng chẳng sợ tôi đâu."
Trì Tâm ngại ngùng cúi nhẹ đầu: "Chú cứ gọi cháu là Trì Tâm thôi là được rồi."
Cô dường như đã tìm lại được những lễ nghi từng khổ luyện từ kiếp trước, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng vẫn tỏa ra một vẻ kiêu kỳ đầy thu hút.
Những đặc điểm này quay trở lại với cô, thực ra không hề gượng gạo hay miễn cưỡng, chỉ là những người xung quanh chưa từng thấy cô trong dáng vẻ này nên biểu cảm đều vô cùng kinh ngạc.
Chỉ riêng Cảnh Tu Bạch thì không.
Dù sao thì, khi Trì Tâm giả danh để bước lên phi thuyền, cô cũng đã từng thể hiện dáng vẻ đó, anh đã được chứng kiến trước rồi.
Giáo sư Cảnh quét ánh mắt nhìn quanh một lượt mọi người, trong lòng lại dấy lên vài phần suy tính sâu xa.
"Bố, trước đây kênh liên lạc của chúng ta thường xuyên bị ngắt quãng, có nhiều chuyện con chưa kịp hỏi rõ." Cảnh Tu Bạch đột nhiên nghiêm mặt, như thể không phải đang khéo léo giúp Trì Tâm giải vây khỏi sự dò xét: "Gần đây tiến độ nghiên cứu thế nào rồi? Phía Đông Lỗ Bảo có mang lại tác dụng gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhắc đến chuyện này, bố vẫn chưa hỏi các con tiến triển ra sao." Giáo sư Cảnh đáp lời: "Trước hôm nay, thông điệp cuối cùng con truyền về cho bố là khi các con tới rừng mưa Bania, sau đó thì mất tăm. Con có biết bố lo lắng thế nào không? Ngày nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên, toàn thân gầy rộc và tiều tụy."
Trì Tâm nhìn khí sắc hồng hào, đầy năng lượng của ông, chỉ biết im lặng.
Người lên tiếng trước lại là Sairo. Cô khẽ cúi đầu, giọng đầy áy náy: "Trong rừng, chúng tôi đã kích hoạt bộ phát nhiễu tín hiệu, vô cùng xin lỗi."
"Ồ, không sao cả." Giáo sư Cảnh xua tay, tỏ ý không bận lòng: "Vậy nên tôi cũng chẳng trách chuyện Tiến sĩ Hughes tư duy còn hạn hẹp. Dù sao một người tự cô lập bản thân khỏi dòng chảy thông tin thì có thể hiểu được bao nhiêu sự thay đổi của thế giới này chứ?"
Sairo thoáng lúng túng, nhưng ngay sau đó bàn tay cô đã được Albert nắm chặt.
"Bố." Cảnh Tu Bạch khẽ gọi.
Biểu cảm của giáo sư Cảnh lập tức thay đổi, trở nên thân thiện hơn: "Đương nhiên rồi, bố biết đó là sự cố chấp của chính cô, không liên quan gì đến con. Con không cần để tâm."
Sairo chỉ biết khẽ cười một tiếng tự giễu.
"Chuyện Đông Lỗ Bảo, bố đã giao hết cho chú Úc. Còn ông ấy phân phối nhiệm vụ cho ai thì bố không can thiệp nữa." Giáo sư Cảnh tiếp tục: "Nhưng nhìn tình hình hiện tại, với nguồn năng lượng dồi dào và đường truyền tín hiệu ổn định, chắc là việc đàm phán đã diễn ra khá thuận lợi."
"Còn giao cho ai được nữa chứ." Úc Tương lẩm bẩm: "Chú Úc nhà cháu chẳng bận tâm chuyện gì, chỉ có mình anh ấy là phải gánh vác tất thảy mọi thứ thôi."
Giáo sư Cảnh làm như không nghe thấy lời lẩm bẩm đó.
Ông nhìn thẳng vào Sairo. Dù vẫn giữ nụ cười, nhưng giọng điệu bỗng trở nên uy nghiêm, trầm ấm như tiếng chuông ngân, vang vọng trong tâm trí mọi người.
"Về tiến độ nghiên cứu, tôi nghĩ mình có thể trao đổi với Tiến sĩ Hughes. Dưới góc độ một nhà nghiên cứu, cô nghĩ sao, Tiến sĩ Sairo?"
Trì Tâm gần như đã nắm bắt được ý tứ của ông.
Danh tiếng của Tiến sĩ Hughes có lẽ đã lừng danh trong giới nghiên cứu khoa học cấp cao của họ. Với một nghiên cứu quan trọng như vắc-xin, Giáo sư Cảnh không thể chỉ nghe lời con trai mình mà mù quáng phó thác mọi thứ. Đây rõ ràng là một bài kiểm tra dành cho Sairo.