Úc Tương không nói gì, chỉ đút tay vào túi quần chiến thuật, ngẩng đầu nhìn lên trần kim loại phủ ánh đèn huỳnh quang, dáng vẻ đột nhiên trở nên trầm tư, mang chút u buồn.
Hai người đàn ông dường như đã đạt được một sự đồng thuận không lời.
Trì Tâm nhìn lướt qua cả hai, rồi khẽ cười: "Anh thật ranh mãnh, Cảnh Tu Bạch.
Khi mọi việc đã đến nước này, nếu tôi không hành động, chính tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình." Từ khi nào mong muốn đơn thuần là "sống sót" của Trì Tâm đã thay đổi đến vậy?
Phải chăng từ lúc cô buộc phải tham gia vào nhóm cốt lõi?
Hay từ khi cô bắt đầu coi những con người này như một phần của thực tại mới?
Hoặc từ lúc cô, dù biết rõ hiểm nguy, vẫn vượt qua giới hạn tâm lý để cứu người hay thực hiện một hành động có ý nghĩa?
Cô đã không còn nhớ rõ nữa.
"Đinh."
Buồng thang máy mở cửa với tiếng động cơ nhẹ nhàng.
"Thật ra, tôi đã rất sợ cô sẽ tuyên bố từ bỏ nhiệm vụ." Úc Tương nhanh miệng nói trước khi bước ra: "Thú thật, dù cha tôi hay anh trai tôi có nắm quyền điều hành cứ điểm này, nếu không có cô, tôi e rằng nơi đây khó tránh khỏi một kết cục bi thảm." Dứt lời, anh ta bước ra ngoài, thực hiện một động tác mời lịch thiệp về phía Trì Tâm.
Mèo Dịch Truyện
"Cảm ơn." Phía sau cô, giọng Cảnh Tu Bạch nhẹ bẫng, dường như tan vào không gian.
Không nói thêm lời nào, cả ba bước vào bên trong.
Cánh cửa gỗ lớn được chạm khắc tinh xảo. Trước cửa, một người phục vụ đang đứng chờ lệnh. Thấy nhóm họ, anh ta tỏ vẻ bất ngờ, sau đó nhẹ nhàng bước vào trong để thông báo.
Không lâu sau, họ được mời vào.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, một bầu không khí nặng nề và áp lực lập tức ập đến.
Căn phòng chỉ có hai người — một "phiên bản trung niên" của Úc Tương và một "phiên bản lớn tuổi" hơn.
Hai người đàn ông này ngồi nghiêm nghị, tựa như đang chờ tiếp kiến một phái đoàn ngoại giao.
Trì Tâm: ...
Úc Tương vẫn giữ vẻ bất cần đời. Đối diện với hai người trong gia đình, anh ta không hề tỏ ra kính cẩn mà chỉ khẽ vẫy tay chào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cha, anh trai."
Cảnh Tu Bạch thì khẽ gật đầu:
"Chú Úc, anh Úc."
Ánh mắt nghiêm nghị của hai người đàn ông nhà họ Úc lướt qua cả ba, rồi người trung niên lên tiếng: "Ra ngoài đủ lâu rồi, cuối cùng cũng nhớ đường quay về?"
"Sao lại nói thế được? Con đi làm những việc liên quan đến sự sống còn của nhân loại đấy chứ!" Úc Tương vừa nói vừa kéo Trì Tâm ra trước mặt:
"Để con giới thiệu, đây là thành quả lớn nhất trong chuyến đi này — nữ thần Trì Tâm! Cô ấy xứng đáng được chào đón nồng nhiệt nhất!"
Anh ta tự mình vỗ tay, nhưng hai người đàn ông kia vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ lặng lẽ quan sát cả nhóm.
"Càng ngày càng chẳng ra thể thống gì." Người trung niên chau mày: "Về gặp cha và anh không chịu nói chuyện tử tế, đã vội vàng dẫn bạn gái về à?" "Cái gì?" Úc Tương suýt c.ắ.n phải lưỡi. "Không phải! Đây là..."
"Vậy mà còn chưa tán đổ?" Người đàn ông lớn tuổi bật cười, vẻ nghiêm túc giảm đi một nửa: "Chưa tán đổ đã dám dẫn về nhà? Con làm mất mặt cha quá rồi."
Trì Tâm bỗng dưng bị đẩy vào một tình huống khó xử khiến cô không biết nên phản ứng ra sao.
Cô nhìn Úc Tương đang nhảy dựng lên:
"Cha! Anh! Để con nói hết đã! Đây là chiến hữu mà con đã phải vất vả lắm mới chiêu mộ được để cứu rỗi sinh mạng chúng ta! Đừng nói vớ vẩn nữa được không?"
Từ lúc nào Úc Tương lại có tư cách trách người khác "nói vớ vẩn" thế này?
Trì Tâm còn chưa hết ngỡ ngàng thì người trung niên đứng lên, vẻ mệt mỏi, không kiên nhẫn xoa trán:
"Đừng làm ồn nữa, Úc Tương. Được rồi, thấy em vẫn sống khỏe là tốt. Mau dẫn bạn gái em ra ngoài đi."
Úc Tương suýt phồng má lên như một con cá nóc tức giận.
Ngay khi cuộc tranh cãi gia đình này sắp leo thang căng thẳng, Cảnh Tu Bạch kịp thời lên tiếng:
"Anh Úc, tôi nghe nói anh vừa họp với một số người, bây giờ đã xong chưa?”
Khi nói chuyện với Cảnh Tu Bạch, giọng điệu của anh cả nhà họ Úc rõ ràng dễ chịu hơn nhiều:
"Cuộc họp đã kết thúc rồi. Dù sao cũng chỉ là vài chuyện qua lại, chẳng ai chịu nhượng bộ, nói thêm cũng vô ích... Tu Bạch, thằng em tôi lại làm phiền cậu rồi, dọc đường chắc cậu phải tốn không ít công sức chăm sóc nó."