Dù bị anh ta ngắt lời bất lịch sự, Trì Tâm không tức giận. Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cô hiểu áp lực mà Úc Thời Chiêu đang phải gánh chịu.
Là người đứng đầu, anh ta buộc phải đưa ra những quyết định tàn nhẫn, dùng sinh mạng để đổi lấy sự sống còn cho nhiều người khác. Anh ta cố tỏ ra lạnh lùng để che giấu sự đau khổ, tạo niềm tin cho cấp dưới khi đưa ra những mệnh lệnh khắc nghiệt.
Mèo Dịch Truyện
Nhóm ba người trẻ đều thông minh, nhận ra điều này nên giữ im lặng. Không ai nói thêm gì.
Giọng nói của ông Úc phá tan bầu không khí nặng nề: "Thời Chiêu, hình như con quên mất một người."
Ba người trẻ đồng loạt nhìn ông. ông Úc nở một nụ cười nhẹ: "Đó là người duy nhất từng đ.á.n.h trực diện với vua thây ma và làm cậu ta bị thương."
Úc Thời Chiêu lạnh lùng đáp: "Phải, nhưng cái giá anh ta phải trả cũng không hề nhỏ. Dù được thăng hàm thiếu tướng, tổn thương não và các cơ quan nội tạng hỏng hóc sẽ ám ảnh anh ta suốt đời... mà cuộc đời ấy cũng chẳng còn kéo dài bao lâu."
Ngón tay Trì Tâm bấu chặt vào tay vịn ghế. Cô nghiêng người về phía trước, gần như vội vàng hỏi: "Tiêu Lê chẳng phải vừa mới tranh luận với các anh khi nãy sao? Sao lại bị thương nặng đến vậy?"
Cả ông Úc và Úc Thời Chiêu đều nhìn cô đầy khó hiểu. Cuối cùng, Úc Thời Chiêu lên tiếng, nghi ngờ:
"Cô... quen biết Tiêu Lê?"
Trì Tâm mím môi, chưa kịp trả lời thì Úc Tương xen vào: "Đang hỏi việc chính mà, nói tiếp đi."
"Anh ta đúng là bị thương rất nặng, t.h.u.ố.c men cũng vô phương cứu chữa, ngay cả chú Cảnh cũng không giúp được." Úc Thời Chiêu đáp lời theo ý của em trai: "Nhưng anh ta đã thành công đ.á.n.h bại một đợt thây ma khổng lồ suýt hủy diệt căn cứ, khiến Vua thây ma bị tổn thương nặng, từ đó đến giờ đã mấy tháng không xuất hiện nữa."
"Nếu không có anh ta, chúng ta đã không có cơ hội để nghỉ ngơi hồi phục." Ông Úc thở dài: "Thời Chiêu, thành kiến của con đối với Tiêu Lê, thực sự cần thay đổi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bố, nếu con có thành kiến với anh ta, con đã không đồng ý để bố trao huân chương cho anh ta." Úc Thời Chiêu nói: "Nhưng việc anh ta để mặc cấp dưới gây chia rẽ trong căn cứ, con thực sự không thể hiểu nổi. Lúc này mà làm vậy, chẳng phải là hành động của kẻ phản bội sao?"
"Về điều anh cả Úc vừa nói, nếu Tiêu Lê đúng là người chúng ta quen, có lẽ trong chuyện này có sự hiểu lầm." Thấy Trì Tâm ngẩn người, Cảnh Tu Bạch lên tiếng: "Hai người đã nói chuyện trực tiếp với anh ta chưa?”
"Nói gì chứ? Chỉ là một kẻ trẻ tuổi ngông cuồng, không biết trời cao đất dày mà thôi." Úc Thời Chiêu cười lạnh: "Đúng là thiếu tướng, thật lợi hại, giờ có thể đối đầu trực tiếp với chúng ta, chẳng nể nang ai nữa."
Trì Tâm cau mày, định nói gì đó nhưng lại ngậm miệng.
Cô khẽ thở dài.
Dù sao cô và Tiêu Lê cũng chỉ mới quen nhau không lâu. Trong trí nhớ của cô, cậu thiếu niên mặc áo phông trắng, cười ngượng ngùng và ấm áp, chắc chắn không phải là kẻ phản bội như lời Úc Thời Chiêu nói. Nhưng khi chưa rõ mọi chuyện, cô cũng không thể biện minh cho anh ta.
"Thật sự là do anh ta dung túng?" Úc Tương kinh ngạc: "Tên Liên gì đó, có phải là người của anh ta không?”
"Em từng gặp Liên Thiên Duệ?”" Úc Thời Chiêu nhìn anh ta: "Đúng là tên đó nhảy nhót nhất."
"Không chỉ gặp, mà còn suýt bị anh ta b.ắ.n chết." Úc Tương làm quá thêm: "Nếu không phải Trì Tâm kịp kéo em một cái, viên đạn của anh ta đã khiến đầu em thủng một lỗ rồi."
Ông Úc và Úc Thời Chiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức đen lại.
"Anh ta dám làm thế?!" Úc Thời Chiêu đập mạnh tay lên tay vịn, khuôn mặt tràn đầy giận dữ: "Rõ ràng đã nhắc đi nhắc lại, không được phép từ chối người sống sót vô cớ. Anh ta định gánh thêm bao nhiêu mạng người nữa đây?”
"Thêm nữa?" Trì Tâm chộp lấy từ khóa: "Ý anh là, anh ta đã làm như vậy không chỉ một lần?"