Dựa vào tình trạng cơ thể hiện tại của Tiêu Lê, bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể khiến anh ta đau đớn tột độ. Nhưng anh ta hoàn toàn không màng, ánh mắt kiên định vẫn dán chặt lên Trì Tâm, không hề xao động.
Cuối cùng, Trì Tâm chủ động tiến lên, giữ lấy cánh tay anh ta, lo anh ta sẽ ngã khuỵu.
Thấy cô đến gần, Úc Thời Chiêu lập tức buông lỏng tay, lùi lại một bước, cùng Cảnh Tu Bạch đứng đó quan sát hai người họ.
Trì Tâm cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay Tiêu Lê. Cánh tay ấy rắn chắc như khối hợp kim, dù không kéo tay áo lên, cô vẫn có thể cảm nhận được khối cơ bắp cuồn cuộn bên dưới.
Anh ta đã cao hơn, gầy hơn.
Cô ngẩng lên, trên khuôn mặt trưởng thành đầy kiên nghị ấy, vẫn còn phảng phất hình bóng của cậu thiếu niên mà cô từng cứu khỏi bầy thây ma. Cùng với đó, đôi mắt vẫn hừng hực lửa như thuở nào.
Trì Tâm theo bản năng lảng tránh ánh mắt của Tiêu Lê. Cô chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đỡ anh ta, tay còn lại chạm vào tai nghe giao thức: "Từ Quân, qua phía tây ngay. Có một người cần trị thương ở tọa độ này."
"Tôi không phải bệnh nhân, chỉ là một người bị thương.” Tiêu Lê lên tiếng.
Ngón tay anh ta khẽ cử động, như định giơ tay lên, nhưng rồi lại kìm nén, để bàn tay vẫn thẳng tắp dọc theo mép quần.
Trì Tâm liếc nhìn anh ta: "Lâu không gặp, miệng lưỡi trôi chảy hơn hẳn nhỉ."
Tiêu Lê mỉm cười.
Đây là chiến trường, không phải nơi để ôn lại chuyện cũ. Sau một chút tiếp xúc, Trì Tâm đã có thể ước đoán tình trạng thương tích của anh ta. Trong lòng, cô thầm thở dài.
May mà còn có Từ Quân.
Cô ra hiệu cho Úc Thời Chiêu bằng một ánh mắt, anh ta nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Tiêu Lê. Mọi binh sĩ quan sát thấy cảnh này đều không khỏi sững sờ.
Cô gái này rốt cuộc là ai mà có thể khiến cả cậu cả Úc và Thiếu tướng Tiêu đều dịu giọng tuân lệnh, thậm chí phối hợp ăn ý đến vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không, không đúng. Hai người này vốn như nước với lửa, sao bây giờ lại đứng cạnh nhau hòa hợp đến thế?
Khi Trì Tâm buông tay, Tiêu Lê theo bản năng giơ tay định níu giữ, nhưng cô không chú ý, quay người bước đi, vạt áo nhuốm m.á.u của cô khẽ lướt qua những đầu ngón tay anh ta, tựa như một lời tạm biệt chớp nhoáng.
"Định làm gì tiếp?" Trì Tâm hỏi dứt khoát, chỉ vài bước đã vọt lên đỉnh tường thành, một tay chống lên gờ tường, giữ thăng bằng vững chãi, quay đầu nhìn về phía Cảnh Tu Bạch.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trên tường thành đều ngẩng đầu, trông thấy bóng dáng cô.
Bên dưới, lũ thây ma không ngừng gào rống tràn tới, vươn những chi thể dị dạng muốn chạm vào cô. Trì Tâm vẫn đứng yên bất động, thân hình cô sừng sững, tựa một lá cờ chiến thắng đang tung bay. Nhìn từ dưới lên, những cánh tay gớm ghiếc vươn lên như muốn nâng đỡ cô, trong khi phía sau lưng cô là bầu trời xanh thẳm, vô tận.
Những ai nhìn thấy khung cảnh này đều bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, nghẹn lời.
"Trì Tâm." Úc Thời Chiêu cảm nhận bàn tay như gọng kìm của Tiêu Lê siết lấy tay mình. Dù đang bị thương, sức lực của anh ta vẫn mạnh đến mức khiến Úc Thời Chiêu cảm thấy đau nhói.
Nhưng anh ta không nói gì, chỉ âm thầm đỡ Tiêu Lê tiến về phía trước.
"Thiếu tướng, cô ấy... Cô ấy làm thế này thật quá nguy hiểm, hay là để cô ấy xuống trước đi."
Liên Thiên Duệ, người mà tất cả đã quên lãng, lúc này chật vật bò dậy, rụt rè tiến đến gần Tiêu Lê. Anh ta liếc trộm Trì Tâm, sau đó vội lấy lòng nặn ra một nụ cười với Tiêu Lê: "Ngài xem, tôi trước đây có mắt như mù, không nhận ra bậc cao nhân. Giờ biết cô ấy là người thân cận của ngài, chúng tôi nhất định phải tận lực bảo vệ cô ấy."
Nghe những lời này, Trì Tâm cảm thấy buồn cười.
Mèo Dịch Truyện
Con người này quả thực đã minh họa hoàn hảo cho câu nói "gió chiều nào xoay chiều đó." Khi trước nghĩ cô thuộc phe nhà họ Úc, anh ta không chút do dự bôi nhọ. Nhưng giờ nhìn thái độ của Tiêu Lê, anh ta lập tức thay đổi, làm ra vẻ như từ đầu đã hết mực quan tâm đến cô.
Đáng ghét, nhưng những kẻ như vậy lại dễ sống sót.
Tiêu Lê liếc nhìn Liên Thiên Duệ.