"Trì...
Tâm..." Lâu Thần khẽ mở mắt. Một vệt sáng mỏng quen thuộc hiện lên trong đôi mắt ấy.
Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm, giọng dịu dàng đáp: "Tôi ở đây." Lâu Thần gắng sức nhấc tay lên, chạm vào hàng lông mày đang nhíu lại vì lo lắng của cô.
"Tôi đã thắng anh ta rồi." Anh ta nói khẽ: "Tôi...
đã không phụ sự kỳ vọng của cô, phải không?" Cổ họng Trì Tâm như nghẹn lại: “Anh không phụ đâu.”
Lâu Thần mỉm cười an tâm, rồi đầu nghiêng sang một bên, ngã gọn vào lòng cô. “Trì Tâm!”
Một giọng nói hổn hển vang lên. Cảnh Tu Bạch đã từ trên tường thành lao xuống, vội vã chạy đến bên cô, cúi người nhìn kỹ gương mặt cô.
"Cảnh Tu Bạch?” Trì Tâm sững sờ quay lại.
"Ổn rồi, để tôi." Cảnh Tu Bạch định đưa tay bế Lâu Thần: "Chúng ta quay về, để bố tôi kiểm tra tình trạng của anh ta."
Mèo Dịch Truyện
Đúng vậy, họ vẫn còn có Giáo sư Cảnh. Dù ông không thông thạo những thủ đoạn tà ác của Raphael, nhưng điều đó vẫn thắp lên hy vọng cho Lâu Thần.
Trì Tâm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng tránh cánh tay của Cảnh Tu Bạch: "Tôi tự làm được."
Hiểu rõ sự cố chấp của cô, Cảnh Tu Bạch chỉ im lặng rút tay về, quan sát cô nâng Lâu Thần lên theo kiểu bế ngang.
May mà Lâu Thần không cao lớn như Dung Phượng, nên lần này không xảy ra cảnh tay chân bị kéo lê dưới đất như trước.
Khi vừa bế được Lâu Thần, ánh mắt Trì Tâm thoáng dừng lại ở bàn tay anh ta.
Bàn tay từng nắm lấy lưỡi d.a.o của cô vẫn còn hằn vết thương, nhưng không hề rịn ra một giọt m.á.u nào.
Một tia nghi hoặc thoáng hiện trong tâm trí cô, nhưng sự an nguy của Lâu Thần nhanh chóng chiếm trọn mọi suy nghĩ. Cô bước về phía cây cầu băng.
Khi Lâu Thần bất tỉnh, đám thây ma đang bao vây thành phố bỗng như nhận được một mệnh lệnh vô hình. Chúng đồng loạt ngừng lại, sau đó lũ lượt rút về rừng sâu, hệt như cách chúng kéo đến.
Dòng thây ma cuồn cuộn rút đi như thủy triều. Còn Trì Tâm, ôm chặt một người, bước ngược lại dòng chảy hỗn loạn đó.
Hình ảnh đó, như khi cô lao ra từ cây cầu băng, lại một lần nữa in sâu trong tâm trí những người trên tường thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô thoăn thoắt nhảy khỏi tường thành. Việc bế một người đàn ông dường như không gây chút khó khăn nào cho cô, động tác vẫn nhanh nhẹn và dứt khoát đến kinh ngạc.
"Trì Tâm!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Cô hạ ánh mắt nhìn xuống, thấy Tiêu Lê đang ngồi dựa vào chân tường thành, một chân co lên, nở nụ cười nhẹ khi cô hạ ánh mắt nhìn qua.
Trước mặt anh ta, đôi tay của Khương Từ Quân phát ra quang phổ trắng sữa. Dưới luồng sáng đó, sắc môi của Tiêu Lê đã hồng hào trở lại.
"Nghiêm Uy!"
Từ phía dưới, Nghiêm Uy sải bước nhanh tới. Khi thấy khung cảnh kỳ lạ trước mắt, anh ta khựng lại vài giây rồi cất tiếng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?" "Tôi muốn gặp Giáo sư Cảnh." Trước ánh mắt dò hỏi của Úc Thời Chiêu, Trì Tâm đáp lại dứt khoát.
Úc Thời Chiêu thoáng liếc nhìn Lâu Thần đang được cô bế trên tay.
"Anh ta bị điều khiển, nhưng là người của chúng ta." Trì Tâm nói, hoàn toàn không có ý định giao Lâu Thần ra.
Úc Thời Chiêu âm thầm thở dài: "Tôi sẽ chuẩn bị một phương tiện cho hai người."
Trì Tâm gật đầu, quay sang Tiêu Lê và Khương Từ Quân: “Hai người hãy chữa trị trước, sau đó tìm tôi tại chỗ Giáo sư Cảnh."
Cô ra lệnh với một sự tự nhiên hiển nhiên, bất chấp việc một người là bác sĩ trị liệu dị năng cực kỳ hiếm hoi, còn người kia là một thiếu tướng quân đội.
Ngay cả những người nhận lệnh hay các cá thể sống sót xung quanh đều không hề cảm thấy có bất kỳ sự bất thường nào.
Người được giao nhiệm vụ thậm chí còn nở nụ cười thoải mái: "Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành."
Trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo về sự an nguy của Lâu Thần, Trì Tâm nhanh chóng sải bước về phía chân tường thành.
Mỗi nơi cô đi qua, đám đông đều lặng lẽ dạt sang hai bên. Những ai đang đội mũ đều đồng loạt gỡ mũ xuống khi cô ngang qua, một hành động đầy sự tôn kính ngầm. Trong đám đông, Trì Tâm bắt gặp nhóm dị năng giả mà trước đó đã cùng hành trình với họ.
Khi đi qua họ, cô dừng lại.
Những dị năng giả đó lộ rõ vẻ bối rối, đứng trước mặt cô với dáng vẻ e dè, chờ đợi cô lên tiếng.