Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 561



 

"Không đến nửa ngày, tên của cô sẽ vang khắp căn cứ A." Khi bước lên cầu thang, Cảnh Tu Bạch khẽ ghé sát tai cô: “Có lẽ vài ngày nữa, sẽ vang danh khắp nhân loại." "Chỉ vì tôi bắt được vua thây ma sao?" Trì Tâm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

 

"Người ta không biết rõ sự thật."

 

Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng bắt được vua thây ma là dấu hiệu tận thế sắp kết thúc." Cảnh Tu Bạch nhấn nút thang máy: "Và tên của cô sẽ được khắc vào lịch sử loài người với nét bút đậm nhất." Trì Tâm khẽ nhếch môi: "Tên tôi có được ghi lại hay không, e rằng không phải do tôi quyết định." Cảnh Tu Bạch cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ.

 

Trì Tâm không nói thêm. Cả hai im lặng chờ thang máy lên đến tầng cao nhất. Khi cửa mở, họ bước ra.

 

A Thanh vẫn đứng trước cửa phòng họp. Nhưng lần này, khi thấy Trì Tâm, thái độ của anh ta thay đổi chóng mặt, như thể trở thành một người khác.

 

Chưa đợi Trì Tâm bước tới, anh ta đã chạy vội đến, trên mặt nở nụ cười lịch sự và ân cần:

 

"Cô Trì, cô đến gặp thủ trưởng Úc sao?"

 

"Phải, họ đang ở trong đó?" Giọng của Trì Tâm không có gì thay đổi.

 

"Vâng, vâng. Ngoài thủ trưởng Úc, còn có Thiếu tướng Tiêu và bạn của cô." A Thanh tươi cười đáp, định mở cửa phòng họp.

 

"Lần này không cần thông báo nữa sao?” Trì Tâm nhướng mày.

 

"Giờ đây, cô có thể tự do đi lại trong căn cứ mà không cần bất kỳ sự cho phép nào."

 

Nụ cười của A Thanh mang hàm ý sâu xa, nhưng Trì Tâm chẳng buồn để ý. Được mở cửa sẵn thì cô cũng không khách sáo, bước vào.

 

Căn phòng họp lần này sôi động hơn hẳn.

 

Ba cha con nhà họ Úc, Tiêu Lê, và Khương Từ Quân đều đang ở đó. Khi thấy cô và Cảnh Tu Bạch bước vào, tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía họ.

 

“Trì Tâm!"

 

Người đầu tiên lao đến là Khương Từ Quân. Cô ấy còn chưa đợi Trì Tâm nói gì đã giơ tay lên, ánh sáng trắng dịu dàng bao phủ lấy gương mặt cô.

 

Ánh sáng vừa biến mất, Trì Tâm đưa tay sờ lên vết thương cũ, quả nhiên đã lành lặn, mịn màng không tì vết.

 

"Cảm ơn." Cô nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mèo Dịch Truyện

Khương Từ Quân khẽ nhíu mũi, kéo Trì Tâm ngồi xuống ghế.

 

Trong lúc Khương Từ Quân chữa trị cho Trì Tâm, những người khác đều im lặng quan sát, như thể ngay cả việc cô làm bất kỳ điều gì trong hoàn cảnh này cũng không bị coi là lãng phí thời gian.

 

"Cô Trì."

 

Giọng nói già nua vang lên. Ông Úc đứng dậy, với vẻ mặt nghiêm trọng, bước tới trước mặt Trì Tâm, đột ngột cúi người thật sâu.

 

Ngay phía sau ông, mọi người cũng đồng loạt đứng lên, cúi đầu với cùng một động tác.

 

Trì Tâm sững sờ, lập tức đứng bật dậy:

 

"Ông Úc, xin hãy đứng lên!"

 

"Không, xin hãy nhận lời cảm tạ và xin lỗi của chúng tôi." Ông Úc, dù tuổi đã cao và có vẻ mệt mỏi, khi đứng thẳng lại vẫn phải thở hổn hển vài hơi: "Lời cảm ơn này không chỉ thay mặt cá nhân tôi, mà còn thay mặt toàn thể cư dân căn cứ A, và thậm chí — thay mặt cho nhân loại còn sống sót."

 

Khi ông định cúi người thêm lần nữa, Trì Tâm vội vàng nắm lấy cánh tay ông. Dù ông có cố gắng thế nào, cô vẫn giữ ông không thể cúi xuống.

 

"Ông quá lời rồi." Trì Tâm nói: "Giờ chưa phải lúc để cảm ơn. Cuộc chiến thực sự giữa loài người và ác quỷ mới chỉ bắt đầu, ông cũng biết mà."

 

Một tia hài lòng lướt qua ánh mắt ông Úc. Với sự giúp đỡ của Trì Tâm, ông ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương đến mức khiến cô có chút lạnh sống lưng.

 

"Mọi người còn cần tôi nói thêm sao?" Trì Tâm khẽ thở dài, nhìn lướt qua những gương mặt chờ đợi: "Chúng ta nên vào thẳng vấn đề chính thôi."

 

Một vài người khác bật cười khe khẽ, không giấu được vẻ thích thú.

 

Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Trì Tâm vẫn cảm thấy một điều gì đó bất thường.

 

Cô quét mắt khắp lượt, rồi lại nhìn thêm lần nữa, bỗng nhận ra: tất cả đều đã ngồi vào vị trí, nhưng không một ai lên tiếng. Họ vẫn dán chặt ánh nhìn vào cô, rõ ràng là đang chờ đợi cô mở lời.

 

Đầu óc Trì Tâm chợt căng lên như muốn nổ tung.

 

Cô vô thức thốt lên, tìm kiếm sự giúp đỡ từ Cảnh Tu Bạch: "Cảnh Tu Bạch?"