Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 577



 

Văn Thu tiến vài bước, khuỵu gối xuống và áp lòng bàn tay lên mặt đất cằn cỗi. Cậu nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận dòng năng lượng ngầm.

 

Đây là lần đầu tiên Trì Tâm chứng kiến một dị năng giả hệ Thổ thi triển khả năng của mình, cô chăm chú quan sát, cảm nhận được sự đa dạng và biến hóa khôn lường của dị năng.

 

Sau vài phút tập trung, Văn Thu mở mắt, nhìn thẳng vào Trì Tâm: "Phía bắc từng có dấu hiệu di chuyển của một nhóm lớn người. Có lẽ họ đã tiến về hướng đó."

 

"Chúng ta đi." Trì Tâm ra lệnh một cách dứt khoát.

 

Mèo Dịch Truyện

Tại vị trí Văn Thu chỉ định, Tiêu Lê ra hiệu cho cả nhóm chia thành các tổ nhỏ và tản ra xung quanh. "Không thể xác định chính xác hơn nữa sao?" Trì Tâm hỏi.

 

Khuôn mặt trắng bệch của Văn Thu thoáng ửng đỏ: "Không... tôi không thể. Trong khu rừng này có quá nhiều trường năng lượng và tín hiệu gây nhiễu, tôi không thể phân biệt rõ dấu vết của con người nữa."

 

"Như vậy đã là rất tốt rồi." Trì Tâm vỗ nhẹ vai cậu: "Cảm ơn cậu."

 

Ánh mắt Văn Thu ánh lên vẻ cảm động.

 

Trì Tâm không rõ sau trận chiến ở tường thành, những người từng chứng kiến cô chiến đấu đã có cái nhìn như thế nào về mình. Cô chỉ nói ngắn gọn: "Nhớ ưu tiên tự bảo vệ bản thân." Câu nói này khiến Văn Thu sững sờ, sau đó càng thêm cảm kích.

 

Trì Tâm đi đầu, một tay cầm khẩu s.ú.n.g trường tấn công, cẩn thận vạch những bụi cỏ dại cao ngang ngực: "Mọi người có cảm nhận được điều gì không?"

 

"Nơi này yên ắng một cách đáng sợ." Tiêu Lê khẽ nói.

 

Trì Tâm lập tức dừng bước.

 

Thật vậy, sự tĩnh lặng bao trùm nơi đây hoàn toàn không bình thường chút nào.

 

Không một tiếng người, thậm chí ngay cả những động thực vật biến dị cũng không hề xuất hiện, tĩnh lặng đến mức... hoàn toàn không giống một khu rừng trong thời kỳ mạt thế.

 

Ánh mắt Trì Tâm trở nên sắc lạnh, cô từ từ hạ súng, chuyển sang tư thế cầm hai tay đầy cảnh giác.

 

Đúng lúc này, một tiếng hét t.h.ả.m thiết rợn người vang vọng khắp khu rừng: "A—!"

 

"Bên này!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không cần đợi Văn Thu chỉ đường, Trì Tâm lập tức quay đầu, thân hình uyển chuyển như một con báo săn, xé gió lao đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp cỏ dại và rễ cây chằng chịt mà không hề vấp váp. Cô vụt nhảy vào sâu trong khu rừng.

 

Khi càng tiếp cận, tiếng s.ú.n.g và tiếng la hét của con người càng trở nên rõ ràng. Trì Tâm lao đi như một cơn gió, hai tay đồng thời rút thêm một khẩu s.ú.n.g phụ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ngay trước khi xông thẳng vào hiện trường.

 

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

 

Không cần ngắm bắn, ngay khi xuất hiện tại giao điểm, mấy viên đạn năng lượng từ tay Trì Tâm đã bay chuẩn xác về phía những kẻ đang giao chiến dữ dội với đội tiền trạm.

 

Kẻ địch phát ra tiếng rít chói tai sắc nhọn. Sau khi trúng đạn liên tục, chúng chao đảo lảo đảo, cuối cùng quay đầu bỏ chạy tán loạn.

 

"Không được đuổi theo!" Trì Tâm ra lệnh dứt khoát, đồng thời tranh thủ quét mắt nhìn khắp cảnh tượng trước mắt.

 

Ngoài các thành viên của đội tiền trạm, còn có vô số người bị bao bọc trong những lớp tơ sinh học màu trắng bạc, dày đặc như kén nhộng khổng lồ. Những chiếc kén ấy treo lủng lẳng trên các cành cây, xếp thành từng hàng san sát, trải dài gần như bất tận.

 

Đồng tử Trì Tâm co rút lại. Đây là... một ổ nhện khổng lồ.

 

Tiêu Lê kéo Văn Thu đến bên cạnh, cả hai người cũng sững sờ không thốt nên lời trước cảnh tượng kinh hoàng.

 

"Cô Trì, Thiếu tướng." Một thành viên của đội tiền trạm còn sống sót lên tiếng, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ đau buồn tột độ. Anh ta chỉ về phía một chiếc kén còn rất mới, giọng run rẩy: "Những sinh vật này di chuyển cực kỳ nhanh và hoàn toàn không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Khi chúng tôi phát hiện ra, thì đã quá muộn."

 

"Đó rốt cuộc là thứ gì?" Khuôn mặt Văn Thu trắng bệch như tờ: "Từ khi nào bên ngoài khu căn cứ của chúng ta lại xuất hiện những sinh vật quái dị này?"

 

"Chúng ta đã bỏ lỡ việc thăm dò khu rừng này trong một thời gian quá dài. Có vẻ nơi đây đã trở thành lãnh địa của những cư dân nguy hiểm mới." Tiêu Lê cau chặt mày.

 

Trì Tâm chuyển từ s.ú.n.g sang trường đao, bước đến chiếc kén mới nhất, vung một nhát chéo sắc bén. Chiếc kén nặng nề rơi xuống đất.

 

"Vẫn còn sống." Tiêu Lê lập tức tiến đến, nhanh chóng gỡ bỏ lớp tơ sinh học trên mặt người bên trong. Đó là một người đàn ông, sắc mặt xanh xao tái nhợt, môi và hốc mắt tím ngắt, rõ ràng đã bị trúng một loại kịch độc. Nhưng lồng n.g.ự.c anh ta vẫn phập phồng nhẹ nhàng.

 

Phát hiện này khiến tinh thần cả đội phấn chấn hơn, họ liên tục b.ắ.n phá vào những chiếc kén khác, khiến từng cái rơi lả tả xuống đất.

 

Gỡ bỏ lớp tơ sinh học trên mặt các nạn nhân, họ nhận ra rằng dù một số người đã không qua khỏi, vẫn còn những người khác còn thở, trong đó có cả các thành viên của đội tiền trạm.