Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 588



 

Lần này, Lâu Thần đã đáp lời cô.

 

Khi nhận thấy căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng bất thường, Trì Tâm lập tức mở mắt.

 

Một làn gió ấm nhẹ thổi qua cửa sổ, khiến màn cửa khẽ lay. Theo trực giác, cô quay đầu nhìn sang bên giường, thấy một chàng trai đang cúi gằm mặt, dáng vẻ hệt như cách cô đã làm bên giường anh ta ban ngày.

 

Trì Tâm bật dậy: "Lâu Thần? Anh thực sự là anh sao?”

 

Chàng trai khẽ ngẩng đầu lên, rồi lại lập tức cúi xuống.

 

Chỉ lướt qua, Trì Tâm đã không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Lâu Thần.

 

Trái tim cô, vốn đã căng thẳng bấy lâu, cuối cùng cũng được thả lỏng. Nở một nụ cười nhẹ, cô đưa tay xoa đầu anh: "Cái tên ngốc này, anh làm tôi lo đến phát điên."

 

Lâu Thần ngoan ngoãn để cô xoa đầu, giọng nói mang theo chút mong mỏi: "Cô thực sự lo lắng cho tôi đến vậy sao?"

 

"Lẽ nào tôi không lo được sao? Tự nhiên biến mất, đến khi tìm thấy thì anh lại bị Raphael khống chế, chẳng rõ ý thức có còn tồn tại hay không. Ban ngày tôi gọi mãi mà không chịu tỉnh dậy, cứ chờ đấy mà xem tôi sẽ xử lý anh thế nào." Trì Tâm giả bộ giận dỗi.

 

Giọng cô nghe có vẻ không vui, nhưng Lâu Thần lần này lại không cãi lại như mọi khi. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tuyệt đẹp lấp lánh như chứa đựng cả ngân hà.

 

"Chưa bao giờ tôi thấy cô vui mừng vì sự xuất hiện của tôi như lần này." Anh khẽ thì thầm.

 

Mèo Dịch Truyện

Trì Tâm thầm nghĩ, trước đây anh ta toàn gây rắc rối, cô vui nổi mới là lạ. Nhưng giờ nhắc lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Nhìn ánh mắt mong chờ của anh, cô nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy: "Lâu Thần, tôi thực sự vô cùng vui mừng khi được gặp lại anh.”

 

Ngay sau đó, Trì Tâm thấy trong đôi mắt anh như có một lớp băng vĩnh cửu tan chảy, ánh mắt trở nên dịu dàng, ánh lên một tia sáng ấm áp. Anh khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chân thành, trên má hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Tôi đã mất đi ý thức từ rất lâu, và trong khoảng thời gian đó, dường như tôi đã gây ra nhiều chuyện tồi tệ." Anh nói, giọng mang chút bất an: "Nhưng tất cả đều không phải điều tôi mong muốn."

 

"Tôi biết." Trì Tâm trấn an: "Tôi biết anh bị Raphael uy hiếp. Về sau đừng nghe lời anh ta nữa, dù anh ta nói gì cũng đừng tin tưởng."

 

"Nhưng anh ta đã lấy cô ra để uy h.i.ế.p tôi." Gương mặt Lâu Thần tái nhợt đi, như hồi tưởng lại điều gì đó kinh hoàng: "Anh ta nói nếu tôi không nghe lời, cô sẽ phải chịu kết cục giống như tôi. Điều đó tuyệt đối không thể xảy ra..."

 

"Chỉ khi anh thỏa hiệp với hắn ta, tôi mới phải đối mặt với nguy cơ như vậy." Trì Tâm nói: "Nếu anh đứng về phía tôi, anh nghĩ hắn ta còn có thể uy h.i.ế.p được tôi sao? Tôi không sợ hắn ta, Lâu Thần, và anh cũng không cần phải sợ. Sức mạnh của anh vượt xa hắn ta rất nhiều."

 

"Tôi... tôi sợ..." Lâu Thần bắt đầu run rẩy: "Tôi đã biến thành ra thế này rồi. Trì Tâm, cô khác tôi, cô biết cái gì là tốt đẹp, còn tôi thì không. Mỗi lần tôi muốn thay đổi điều gì đó, tôi lại mắc lỗi. Lần này cũng vậy..."

 

Trong ánh mắt đen thẳm của anh, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài.

 

Anh không cất tiếng khóc, nhưng giọt nước mắt ấy như sự bi thương chất chứa bấy lâu trong lòng anh tràn ra ngoài.

 

"Suỵt, không sao đâu."

 

Trì Tâm nhẹ nhàng ôm lấy anh, kéo đầu anh tựa vào hõm vai cô.

 

"Bắt đầu thay đổi không bao giờ là quá muộn. Giờ đây anh đã tỉnh lại, thoát khỏi hắn ta rồi, sẽ không còn bị hắn ta khống chế nữa." Cô vỗ nhẹ lên lưng anh, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta sẽ cùng nhau hạ gục hắn ta. Khi đó, trên đời này sẽ không còn thứ gì có thể khiến anh sợ hãi nữa.”

 

Không hiểu vì sao, càng vỗ về, Trì Tâm càng cảm thấy Lâu Thần run rẩy càng lúc càng dữ dội. Cô chỉ cho rằng đó là ám ảnh tâm lý do Raphael gây ra, vì thế càng kiên nhẫn trấn an anh.

 

Mãi sau, Lâu Thần mới ngừng run. Anh dụi nhẹ vào cổ cô, giọng nói đầy vẻ gắn bó: "Trì Tâm, cô thực sự muốn tôi trở về, đúng không?"

 

"Đương nhiên rồi." Trì Tâm kiên quyết đáp: "Nếu không, anh nghĩ những ngày qua tôi bận rộn vì chuyện gì chứ."