Dù vậy, lực tay của Trì Tâm đủ mạnh khiến đối phương nhăn mặt, biểu lộ rõ sự đau đớn.
"Đây chính là..." Lâu Thần run rẩy thốt lên: "... cảm giác đau đớn của thân xác." Khóe môi Trì Tâm khẽ co giật, cô buông tay anh ta ra, đồng thời hạ khẩu s.ú.n.g năng lượng đang chĩa vào xuống. "Cả đêm qua tôi lo lắng cho anh, vậy mà anh lại đùa giỡn kiểu này sao?" Có lẽ nhận thấy cô không thực sự giận dữ, dù vừa bị ép đau, Lâu Thần vẫn nhanh chóng thu lại vẻ mặt khổ sở, tiến lại gần với một nụ cười nịnh nọt:
"Chẳng phải tôi muốn tạo bất ngờ cho cô sao?" Trì Tâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, bất động. Lâu Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui chân thành:
"Trì Tâm, hôm qua cô đã giữ lời hứa và đến tìm tôi. Khi đó tôi vẫn chưa biến mất hoàn toàn, tôi đã nhìn thấy hết. Quả thật, cô vẫn quan tâm đến tôi, là người duy nhất trên thế giới này còn bận tâm đến tôi."
Trì Tâm xoay người, đối mặt với anh ta. Dù đang mượn thân xác Úc Tương, những biểu cảm đặc trưng của Lâu Thần vẫn khiến cô nhận ra anh ta ngay lập tức. Cô mím môi, trong lòng dấy lên chút bất đắc dĩ:
"Phải, tôi rất quan tâm đến anh. Và tôi muốn anh quay trở về với chúng tôi." Nghe thế, nụ cười trên môi Lâu Thần càng thêm rạng rỡ.
"Tôi biết ngay mà, cô sẽ vui! Đã rất lâu rồi tôi mới có thể xuất hiện với một thân xác như thế này. Không khí hôm nay ấm áp thật đấy... Đi nào, chúng ta ra ngoài chơi!"
Anh ta hào hứng nắm lấy tay Trì Tâm, định kéo cô đi, nhưng cô vẫn đứng vững, bất động.
Trì Tâm vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào anh ta:
"Trước hết, anh hãy rời khỏi thân xác Úc Tương đã, rồi chúng ta sẽ đi chơi."
Thân thể Lâu Thần hơi cứng đờ, anh ta quay lại nhìn cô đầy khó hiểu: "Như thế này chẳng phải là tốt nhất sao? Cô muốn tôi trở lại, tôi đã trở lại rồi. Còn cần một thân xác khác nữa ư? Úc Tương vốn cũng có tình cảm với cô, tôi dùng cơ thể anh ta để ở bên cô, chắc chắn anh ta sẽ rất vui. Tại sao phải trả lại?"
Anh ta nói một cách dứt khoát, như thể đó là lẽ đương nhiên.
Trì Tâm hỏi: "Anh mượn thân xác Úc Tương, đã được sự đồng ý của anh ấy chưa?"
"Anh ta nhất định sẽ đồng ý!" Lâu Thần quả quyết như đinh đóng cột.
"Đi nhanh thôi, nếu không khi mặt trời lên cao, nhiệt độ sẽ trở nên khắc nghiệt."
Anh ta lại định kéo Trì Tâm đi, nhưng dù dốc hết sức lực cũng không thể khiến cô nhúc nhích.
Lâu Thần bắt đầu bực bội, anh ta nhíu mày quay phắt lại, nhưng vẫn không chịu buông tay cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sao cô cứ cứng đầu thế? Không đi nhanh, lát nữa mọi người thức giấc, cô lại bận rộn với công việc, còn đâu thời gian để chúng ta đi chơi?"
"Lâu Thần." Trì Tâm lên tiếng: "Trả lại thân xác Úc Tương đi."
"Đừng đùa giỡn nữa." Lâu Thần lộ rõ vẻ không hài lòng, anh ta ngoảnh mặt đi.
Mèo Dịch Truyện
Một sợi gân xanh giần giật nổi lên trên trán Trì Tâm.
Giọng cô lập tức trở nên đanh thép:
"Tự ý chiếm đoạt vật của người khác là hành vi trộm cắp. Đồ vật thông thường đã thế, huống chi đây lại là thân thể của một người còn sống. Anh chiếm dụng thân xác Úc Tương, vậy còn anh ấy thì sao? Anh đã làm gì với anh ấy?"
Lâu Thần im lặng một lát, rồi bất ngờ hất tay cô ra, quay đầu gào lên:
"Úc Tương, Úc Tương! Tôi đã phải cực nhọc lắm mới có được một thân xác để đến gặp cô, sao cô lúc nào cũng chỉ bận tâm đến Úc Tương, hỏi về anh ta làm gì chứ?"
"Tôi hỏi anh lần cuối cùng." Trì Tâm nói: "Ý thức của Úc Tương hiện đang ở đâu?"
Lâu Thần há miệng, ánh mắt trừng trừng nhìn Trì Tâm. Có lẽ anh ta đã nhận ra sự nguy hiểm tiềm ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh của cô, giọng nói đầy bất mãn thốt ra: "... Ý thức của anh ta vẫn đang ở trong biển ý thức của tôi. Tôi không hề làm gì cả, chỉ đơn thuần là giam giữ nó lại thôi."
Ánh mắt Trì Tâm thoáng qua một tia nhẹ nhõm khó nhận ra.
"Vậy thì tốt." Giọng cô dịu đi trông thấy.
"Trước khi gây ra sai lầm lớn hơn nữa, mau trả lại thân xác đó cho Úc Tương đi. Sau đó tôi sẽ đi chơi cùng anh. Anh không phải vẫn có thể dùng dạng tinh thần sao? Muốn đi đâu cũng được."
Lâu Thần vẫn đứng im, bất động.
"Lâu Thần." Giọng Trì Tâm trở nên lạnh lẽo và cứng rắn hơn.
Lâu Thần bật cười khẩy, giọng đầy lạnh lẽo. Vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên của cậu thiếu niên phút chốc biến mất, thay vào đó là ánh mắt tà ác và bất cần, giống hệt như lần đầu tiên cô đối mặt với anh ta.