"Người không hiểu là anh mới đúng." Trì Tâm siết c.h.ặ.t t.a.y hơn nữa. "Chỉ biết trốn tránh và cản trở thì Rafael sẽ tự động biến mất sao? Dù anh có chạy trốn đến chân trời góc bể, chỉ cần hắn còn tồn tại, hắn chắc chắn sẽ tìm đến anh. Đừng tự lừa dối mình nữa, Lâu Thần. Ngay từ đầu tôi đã tuyên bố: Tôi không hề e ngại Rafael, và nhất định sẽ tiêu diệt hắn. Anh sợ hãi điều gì chứ? Tôi có đang ép anh phải ra chiến trường đâu? Điều tôi mong mỏi từ anh, chẳng phải chỉ là anh quay trở về sao!"
Mèo Dịch Truyện
Giọng cô vang vọng giữa màn sương sớm, mang theo sự đau xót và thất vọng sâu sắc, cứa vào lòng người nghe. Khoảnh khắc ấy, Trì Tâm không còn hiện diện như một chiến thần bất khuất, mà chỉ là một con người bình thường, bất lực khi chứng kiến người quan trọng nhất của mình lạc lối.
Chưa từng để lộ cảm xúc dễ tổn thương này trước mặt bất kỳ ai, không chỉ những người đứng sau mà ngay cả Lâu Thần cũng hoàn toàn sững sờ.
Đôi mắt Trì Tâm hơi đỏ hoe, cô nhìn thẳng vào anh ta, cố gắng truyền tải cảm xúc của mình xuyên qua đôi mắt của Úc Tương, chạm đến linh hồn đang ẩn chứa bên trong.
Hành động của Lâu Thần đã đẩy cô đến giới hạn cuối cùng.
Lâu Thần ngừng giãy giụa, ánh mắt cụp xuống. "Hình như cô vẫn luôn như vậy. Dù tôi làm bất cứ điều gì, cô cũng chưa bao giờ thực sự công nhận tôi." Trì Tâm lặng lẽ nhìn anh ta.
"Phải rồi. Cô ở bên Cảnh Tu Bạch, làm sao có thể đồng tình với suy nghĩ của tôi." Giọng anh ta bình thản, nhưng ẩn chứa nỗi bi thương sâu sắc, như một lời tự giễu. "Cùng bị quỷ dữ thao túng, tôi thì bị đè nén dưới đáy vực sâu, không thể ngẩng đầu. Còn hắn, được cha mình cứu rỗi, lớn lên bình yên như một người bình thường. Tôi chất chứa hận thù và nỗi đau muốn báo thù, còn hắn lại chính trực và vĩ đại, chỉ nghĩ đến lợi ích chung của nhân loại... Hắn ta cứ như một phiên bản đối lập hoàn toàn của tôi. Ở bên cạnh hắn, có phải cô cảm thấy hạnh phúc hơn khi ở bên tôi nhiều không?"
Trì Tâm thoáng sững sờ. "Chuyện này không liên quan gì đến Cảnh Tu Bạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô vẫn đang lừa dối tôi." Lâu Thần cười khẽ, nhưng nụ cười lại đầy cay đắng. "Tôi cứ nghĩ cô sẽ thích một người có thân thể thực sự hơn. Tôi đã tin cô là người duy nhất thật lòng mong tôi trở về và..."
"Tôi muốn anh quay trở lại, với chính con người thật sự của anh." Trì Tâm cắt ngang lời anh ta. "Anh có một bản ngã riêng, Lâu Thần. Anh không phải là vật thí nghiệm của bất kỳ ai, cũng không phải kẻ sống ký sinh trong thân xác người khác. Anh chính là anh. Điều tôi trân trọng là linh hồn độc nhất vô nhị của anh, chứ không phải việc anh có hay không một thân thể vật lý!"
"Không có thân thể, tôi lấy gì để yêu cô?" Lâu Thần gào lên, giọng anh ta vang dội, át cả lời cô.
"Trì Tâm, tôi thừa nhận, tôi thật sự rất ngu ngốc. Tôi không thông minh như Cảnh Tu Bạch, cũng chẳng biết mặt dày như Úc Tương. Họ có thể đường hoàng đứng bên cạnh cô, còn tôi thì không. Tôi chỉ là một con quái vật, đến cả thân thể cũng không thể tự kiểm soát. Cô là người đầu tiên... khiến tôi khao khát đến gần, muốn được yêu thương, muốn làm cô hài lòng, nhưng đổi lại tôi chỉ nhận về những lời trách cứ." Giọng anh ta nghẹn lại: "Tôi chỉ muốn đưa cô rời khỏi tất cả những hỗn loạn này. Cô đâu phải là vị cứu tinh của nhân loại, tại sao cô cứ phải hy sinh vì họ? Họ thật sự đáng giá đến thế sao? Tôi có thể đưa cô đi. Với thân thể này, bất kể là thây ma hay con người, chúng ta đều có thể tự do đi lại giữa thế giới hoang tàn này. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho cô, nhưng cô thậm chí còn không thèm đoái hoài."
"Anh... đang nói gì vậy?” Trì Tâm ngỡ ngàng đến nỗi buông thõng hai tay. Cô lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn anh ta như một người xa lạ, đầy vẻ bối rối: "Anh... anh thích tôi? Kiểu thích như thế nào?"
"Cô cũng nghĩ, một kẻ như tôi mà lại dám thích cô sao?" Lâu Thần bình tĩnh nhìn cô: "Tôi không lớn lên như một người bình thường, nên tôi không biết cách yêu thương ai đó. Nhưng thích là một cảm xúc đã khắc sâu vào xương tủy, đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm, và cũng sẽ là lần cuối cùng. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi: Trì Tâm, cô có đi với tôi không?"
Trì Tâm cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, không thể nuốt xuống cũng không thể nhả ra. Cảm giác ngột ngạt ập đến khiến cô thở dốc.