Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 607



 

Cả phòng chìm vào im lặng.

 

"Ý anh là... hiện tại có một đạo quân thây ma với số lượng không thể xác định đang ồ ạt tiến về phía chúng ta?" Một người phụ trách khác của khu căn cứ khẽ hỏi.

 

Câu nói ấy như mồi lửa, châm bùng ngọn lửa sợ hãi âm ỉ trong lòng mỗi người.

 

Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, một tiếng cười khẽ của Trì Tâm lại vang lên rõ ràng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

 

Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, họ bị khí chất mạnh mẽ, sắc sảo ánh lên giữa đôi mày cô khiến họ cứng đờ.

 

"Chẳng phải như vậy càng tốt hơn sao?" Trì Tâm nói, giọng điềm tĩnh: "Những vấn đề mà các vị lo ngại trước đó, Rafael đã tự mình giải quyết giúp chúng ta rồi. Giờ đây chỉ còn một câu hỏi then chốt: làm thế nào để xác định liệu hắn có đích thân xuất hiện ở đây hay không?”

 

Cảnh Tu Bạch nhìn sâu vào đôi mắt cô, rồi cất tiếng: "Hiện tại chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng theo phân tích của tôi, khả năng hắn đích thân dẫn đầu là rất cao.”

 

Mèo Dịch Truyện

"Lý do?"

 

“Hãy thử hình dung, toàn bộ lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất thế giới đều hội tụ tại đây, bao gồm cả mục tiêu mà hắn ta khát khao bấy lâu — chính là cô, Trì Tâm. Chỉ cần hủy diệt nơi này, hắn ta xem như đã xóa sổ mọi hy vọng cuối cùng của nhân loại." Cảnh Tu Bạch chậm rãi phân tích, ánh mắt sắc lạnh: "Với một kẻ tham vọng đến cực đoan như Rafael, liệu hắn ta có chịu bỏ lỡ cơ hội chứng kiến sự sụp đổ của mục tiêu chính mình khi mọi chuyện đã được chuẩn bị kỹ lưỡng?”

 

Lời phân tích sắc bén, hợp lý khiến cả phòng họp lại chìm vào tĩnh lặng.

 

Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn về Trì Tâm. Dù là những người đến trước hay sau, giờ đây cô đã trở thành ngọn hải đăng tinh thần tuyệt đối của họ. Trong khoảnh khắc ấy, họ vô thức mong mỏi một lời trấn an mạnh mẽ từ cô. Họ muốn thấy cô ra lệnh dứt khoát, muốn thấy phong thái ung dung của cô, và quan trọng nhất, muốn thấy sự kiên định không thể lay chuyển của cô rằng chiến thắng chắc chắn thuộc về họ.

 

Và Trì Tâm đã đáp lại kỳ vọng ấy.

 

"Cứ để hắn ta đến đây." Cô lạnh nhạt nói: “Giờ thì tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc về việc bố trí lực lượng phòng thủ trong và ngoài căn cứ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuộc họp kéo dài đến tận đêm khuya.

 

Trong suốt thời gian đó, A Thanh cùng vài nhân viên đã mang bữa ăn đêm đến, nhưng ngay cả khi ăn, mọi người cũng không ngừng phân tích tình hình. Cuối cùng, họ đã thống nhất một phương án đối phó mới.

 

Trì Tâm không quá am hiểu những vấn đề quân sự nên không tham gia quá sâu, chỉ lắng nghe nghiêm túc. Đôi lúc, ánh mắt cô dừng lại ở hình ảnh được chiếu trên màn hình, khẽ nghiêng đầu.

 

Một câu hỏi vẫn vẩn vơ trong đầu cô.

 

Sau khi tận thế bùng phát, các vệ tinh trên quỹ đạo dần mất kiểm soát và rơi rụng vì không còn ai điều khiển. Vệ tinh duy nhất còn lại của căn cứ A cũng chỉ duy trì được hoạt động nhờ vào sự đầu tư lớn về nhân lực và vật lực, việc thu thập thông tin vô cùng khó khăn.

 

Từ khi cô phát lệnh tập hợp đến nay chỉ mới hơn một tháng, và lượng người đổ về đây cũng chưa lâu. Làm cách nào Rafael lại thu thập được thông tin, điều chỉnh chiến lược và quyết định phát động tấn công chủ động?

 

Nhưng câu hỏi cũng chỉ là câu hỏi. Với năng lực vượt trội của Rafael, biết đâu hắn ta sở hữu công nghệ vệ tinh độc lập hoặc những năng lực phi thường khác. Khi chưa hiểu rõ, cô cũng không thể đưa ra kết luận.

 

Khi cuộc thảo luận kết thúc, ánh bình minh đã ló dạng nơi chân trời phía đông. Trì Tâm định kêu mọi người về nghỉ ngơi thì cửa phòng họp bỗng mở tung, một người lính hớt hải lao vào.

 

Tiêu Lê lập tức đứng bật dậy: “Có chuyện gì vậy?”

 

Người lính ấy hẳn không ngờ rằng trong một căn phòng tưởng chừng khiêm tốn lại quy tụ nhiều nhân vật cốt cán đến thế. Anh ta đảo mắt một vòng, ánh mắt đầy vẻ hoang mang, nhưng vẫn đứng thẳng người chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo Thiếu tướng, tình hình khẩn cấp, phía sau căn cứ, ngoài hải phận, xuất hiện hạm đội chiến hạm đang tiếp cận!"

 

Chiến hạm?!

 

Mọi người đều kinh ngạc, dừng hết mọi hành động. Chỉ có Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch trao nhau ánh mắt thấu hiểu sâu sắc.

 

"Có bao nhiêu chiếc? Là phe ta hay phe địch?” Tiêu Lê cau mày, ra lệnh: "Chuẩn bị chiến đấu!"