Chỉ nói một câu như vậy, mặt chàng trai đã đỏ bừng.
Những người khác nhìn anh ta, trong mắt thậm chí còn có chút ghen tị.
Có thể nói chuyện với Trì Tâm là ước mơ của biết bao nhiêu người.
"Không có gì, không có gì đâu." Úc Tương vẫy vẫy cánh tay không chút xây xát, trên gương mặt vẫn hiện hữu nụ cười gượng gạo pha lẫn ngây ngô. "Trì Tâm, cô đến cứu chúng tôi sao? Những người khác trong căn cứ đâu?" Nghe anh ta nhắc, những người còn lại mới sực nhớ ra khả năng có viện trợ. Họ lập tức phấn khích nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
"Mơ à?" Giọng Trì Tâm lạnh như băng, cắt ngang không khí. "Các anh tự ý chạy đến nơi hoang tàn này, có báo cáo với ai không? Căn cứ không thể nhìn xa vạn dặm, ai sẽ nghĩ đến việc đến đây cứu các anh?" Vừa nhắc đến, ngọn lửa giận trong cô lại bùng lên.
Cô gần như chỉ thẳng vào mặt Úc Tương, chất vấn: "Bây giờ là lúc nào rồi, anh không rõ sao? Tự mình tìm đến cái c.h.ế.t thì thôi, còn kéo cả người khác vào vòng nguy hiểm? Có phải anh thấy đường xuống suối vàng quá cô độc, nên muốn kiếm thêm vài kẻ đưa tang để bầu bạn không?"
Tràng mắng như trút nước này khiến nụ cười trên mặt Úc Tương cứng đờ, thoáng chốc biến thành vẻ mặt tội nghiệp.
"Khụ, tôi..." Anh ta ấp úng, cánh tay không bị thương cẩn thận tháo chiếc ba lô trên lưng rồi đưa cho cô, giọng nhỏ hơn hẳn: "Tuy không biết cô có thích không... nhưng chúng tôi đến đây chính là vì thứ này."
Trì Tâm đón lấy, ánh mắt ngờ vực quét qua những người còn lại.
Vài người đàn ông cao to lộ ra vẻ mặt yếu ớt như cún con, liên tục gật đầu lia lịa về phía cô.
Lời mắng chửi vừa rồi của Trì Tâm không chỉ nhắm vào Úc Tương mà còn cả nhóm người. Một đám đàn ông vạm vỡ, cao to, giờ đây lại bị một cô gái bé nhỏ hơn họ rất nhiều mắng đến cúi gằm mặt. Khi thấy Trì Tâm mở ba lô, tất cả đều lộ vẻ mặt mong chờ.
Trì Tâm chịu đựng những ánh nhìn kỳ vọng, cô cúi đầu nhìn vào bên trong ba lô.
Đôi mắt cô đờ đẫn, hoàn toàn trống rỗng.
Kem nền, tinh chất dưỡng da, sữa dưỡng ẩm...
Hầu hết các nhãn hiệu mỹ phẩm cao cấp từng bày bán ở tầng năm, đều có thể tìm thấy một hoặc hai sản phẩm tại đây.
"Chẳng phải... tôi thấy cô luôn thích những thứ này sao?" Thấy vẻ tức giận trên mặt cô dịu đi, Úc Tương vội vàng giải thích. "Chúng tôi toàn là đàn ông thô kệch, chẳng ai hiểu về chúng. Hơn nữa căn cứ cũng không có, nên mới nghĩ đến việc mạo hiểm ra ngoài tìm cho cô. Ai ngờ xui xẻo thế, lại bị xác sống vây công."
Trì Tâm ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó tả: "Các anh liều mạng sống, chỉ vì những thứ xa xỉ này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khụ." Một người đàn ông cao lớn mặt đỏ bừng lắp bắp: "Cô... chị Trì, chị đã cứu mạng chúng tôi. Chúng tôi không có gì để báo đáp, Úc Tương nói chị thích mỹ phẩm, mà trong thời mạt thế này những thứ đó lại cực kỳ khó kiếm, nên chúng tôi mới liều mạng đến đây."
"Nhưng chúng tôi không hề hối hận!" Một chàng trai trẻ dứt khoát lên tiếng.
"Đúng vậy, không hối hận chút nào!"
Mèo Dịch Truyện
"Tìm những thứ này cho chị Trì, chúng tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện!"
Trì Tâm siết chặt chiếc ba lô trong tay, ánh mắt lướt qua những gương mặt khắc khổ, cô nhất thời không biết nói gì.
Phải chăng đây chính là sức mạnh cốt truyện không thể cưỡng lại?
Cô thật sự đã đến trung tâm thương mại, Úc Tương thật sự xuất hiện và bị thương, và những món mỹ phẩm kia cũng thật sự đến tay cô...
Một cảm giác định mệnh khó cưỡng bỗng nhiên bao trùm lấy cô.
"Đi thôi." Trì Tâm cũng không còn vẻ giận dữ, cô chỉ hướng về phía mình vừa đến: "Phía đó có cầu thang thoát hiểm bên ngoài. Tôi đã thanh trừng gần hết đám xác sống rồi, chúng ta theo hướng đó."
Cô tiện tay đưa chiếc ba lô cho một chiến sĩ tiến đến, rồi nhận thấy vẻ mặt đờ đẫn của cả nhóm: "Sao vậy?" "Không... không sao." Tất cả đều lắc đầu.
Khi Trì Tâm quay người bước đi, họ nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ bất lực và nụ cười cay đắng trên gương mặt đối phương.
Cả bầy xác sống đã vây khốn họ bấy lâu, vậy mà chỉ qua câu nói nhẹ như không của Trì Tâm: "Thanh trừng gần hết rồi", mọi chuyện đã được giải quyết.
Những người đàn ông đành phải miễn cưỡng đi theo Trì Tâm.
Khi đi ngang qua khu vực thang máy, tất cả đột nhiên khựng lại.
Ngay cả tiếng thở cũng bị nén xuống mức khẽ khàng nhất. Một người trong nhóm thì thầm hỏi: "Các anh, có nghe thấy tiếng gì không?"
Một âm thanh cào cấu ghê rợn, tựa như móng vuốt sắc nhọn đang xé toạc kim loại, vọng đến từ xa rồi dần trở nên gần hơn, phát ra tiếng kêu rít rợn người.