Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 617



 

Một tuyên bố tuy giản dị nhưng chứa đựng uy quyền và tự tin tuyệt đối.

 

Một sự thật không thể phủ nhận.

 

"Đúng thế, cô hoàn toàn có thể làm như vậy. Nhưng tại sao lại không?" Lâu Thần gằn giọng, ánh mắt bùng lên sự giận dữ. "Cô có biết tự do này đối với tôi khao khát đến mức nào không? Tôi thậm chí sẵn sàng đoạt lấy thân xác kẻ khác chỉ để đưa cô đi, vậy mà cô lại dễ dàng từ bỏ như thế... Cô có nghĩ... rằng tôi chiếm dụng thân thể người khác là không nguy hiểm sao?"

 

"Vì tôi không muốn đi." Trì Tâm dứt khoát đáp. "Tôi có thể tự mình rời khỏi nơi này, không ai, kể cả lũ thây ma, có thể làm tôi bị thương dù chỉ một chút. Nhưng tôi không muốn sống như một kẻ phiêu bạt không nhà, bị thế giới tàn khốc này săn đuổi khắp nơi, phải trốn chạy không ngừng, cả đời không tìm được một bến đỗ, không có một mái ấm thực sự."

 

Giọng cô vang vọng kiên định, tựa như một tín hiệu mã hóa không thể lay chuyển.

 

"Đằng sau chúng ta, vẫn còn Rafael không ngừng truy lùng. Hắn ta khó đối phó đến mức nào, ai cũng rõ. Nhưng chỉ vì khó khăn mà chúng ta phải từ bỏ sao? Hắn không phải loại sẽ tha thứ cho anh khi anh biểu lộ sự yếu đuối. Hết lần này đến lần khác anh thỏa hiệp với hắn, anh đã nhận lại được gì? Anh có nghĩ rằng thỏa hiệp hay trốn chạy sẽ có ích không? Lâu Thần, nếu những chiến lược đó thực sự hiệu quả, anh đã không rơi vào tình cảnh bi đát như thế này."

 

Sắc mặt Lâu Thần tái đi trông thấy, trong đôi mắt sâu thẳm hằn lên vẻ đau khổ tột cùng.

 

"Chính vì hắn ta cưỡng ép anh, chính vì thế giới này đàn áp anh." Trì Tâm chậm rãi, dứt khoát từng chữ một: "Chúng ta mới có đủ lý do để phản kháng, mới có ý chí để chiến đấu. Tôi sẽ không bao giờ khuất phục, không cúi đầu trước hắn, và mãi mãi là như vậy."

 

Sau những lời đanh thép của Trì Tâm, không gian chìm vào một sự tĩnh lặng kéo dài, nặng nề.

 

Khuôn mặt Lâu Thần như mất đi mọi biểu cảm, trở nên vô hồn. Anh ta đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn Trì Tâm lấp lánh một tia sáng kỳ dị, khó đoán.

 

"Đúng là cô." Anh ta khẽ nói. "Tôi đã sai rồi, Trì Tâm. Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu cô. Tôi nghĩ cô ghét sự phiền phức, không thích đối mặt với rủi ro. Tôi nhìn thấy cô hết lần này đến lần khác mạo hiểm tính mạng vì những người kia, và tôi đã tin rằng cô không muốn tiếp tục một cuộc sống như vậy nữa. Thế nên tôi mới ảo tưởng mình có thể danh chính ngôn thuận đưa cô đi, độc chiếm vị trí duy nhất bên cạnh cô... Nhưng tôi đã sai hoàn toàn."

 

Mèo Dịch Truyện

Anh ta cười khổ, nơi khóe mắt ánh lên một giọt lệ chực trào.

 

Đó không còn là sự tủi thân của một linh hồn từng bị tổn thương. Dường như Lâu Thần đã hoàn toàn thông suốt điều gì đó, cả con người anh ta tỏa ra một khí chất hoàn toàn khác biệt, mạnh mẽ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm cũng dần thả lỏng nét mặt, ánh mắt cô nhìn anh ta trở nên dịu dàng và thân thiết hơn—một ánh mắt mà Lâu Thần đã hằng mong mỏi từ lâu: "Ai cũng có thể lạc lối. Chỉ cần anh biết tìm đường quay lại, thì không bao giờ là quá muộn."

 

"Không bao giờ là quá muộn..." Lâu Thần thì thầm lặp lại lời cô, khẽ mỉm cười và gật đầu. "Có lẽ vậy."

 

"Coi như anh còn sót lại chút lương tâm." Úc Tương cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Cảnh Tu Bạch và người anh trai kia. "Xét việc anh vừa cùng tôi kề vai chiến đấu, lại còn kịp thời giác ngộ chân lý, tôi sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện anh chiếm đoạt thân xác tôi để gây rối."

 

Trì Tâm sững sờ: "Kề vai chiến đấu?"

 

"Đúng vậy, nhưng không ngờ cái tên đó lại c.h.ế.t dễ dàng đến thế." Úc Tương gãi đầu, vẻ mặt có chút bối rối.

 

Lâu Thần hừ khẽ: "Đó là vì tôi đã dùng toàn lực. Một kẻ phàm nhân làm sao có thể chịu đựng nổi."

 

"Khoan đã." Trì Tâm chợt nhận ra điều gì đó: "Vậy cái c.h.ế.t của Đinh Hồng Khải là...?"

 

"Tôi thật sự không cố ý." Úc Tương giải thích. "Lúc đó tôi và hắn ta (Lâu Thần) đang giao chiến, quay đầu lại thì thấy gã kia đang lớn tiếng mắng cô. Tôi chưa kịp suy nghĩ đã muốn ra tay xử lý gã, ai ngờ Lâu Thần cũng hành động y hệt."

 

"Hắn ta dám mắng cô sao?" Lâu Thần, với vết m.á.u vẫn còn vương trên mũi, ngẩng cao đầu nói, giọng đầy vẻ bất mãn: "Cô làm tôi tức giận đến thế, mà tôi còn chưa mắng cô một lời nào."

 

Trì Tâm nhìn Lâu Thần, ánh mắt cô chất chứa một vẻ phức tạp khó tả.

 

Có lẽ trong tâm trí Lâu Thần, ranh giới giữa thiện và ác vốn không hề rõ ràng. Mọi hành động anh ta thực hiện, mọi điều anh ta khao khát, đều chỉ hướng về người mà anh ta thực sự quan tâm.

 

Và trong thế giới quan của anh ta, người duy nhất anh ta bận tâm, không ai khác chính là cô.