Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 637



 

"Tôi hiểu rõ về anh hơn anh tưởng." Trì Tâm nói, giọng điệu đều đều: "Cô còn điều gì muốn biết?"

 

"Thật trùng hợp." Giọng Raphael khẽ vang lên, thanh thoát nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo tựa tiếng rít của rắn: "Tôi cũng thấu hiểu cô hơn cô nghĩ."

 

"Tiểu thư Trì, tại sao phải phí lời với kẻ đó?" Úc Thời Chiêu chen vào, giọng anh ta mang theo sự căng thẳng rõ rệt: "Tình thế đã đến bước này, chỉ còn cách sinh tử chiến!"

 

"Đúng vậy, quyết chiến!" Toàn bộ chiến sĩ đồng loạt gầm lên, tiếng hô vang vọng như sấm động, làm rung chuyển cả bức tường thành.

 

Trước sự tức giận và sôi sục của mọi người, Raphael chẳng hề nao núng, ngược lại, chỉ nhếch mép cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ thích thú.

 

"Tôi phải thừa nhận rằng, cô đã tiến xa hơn tôi hình dung." Ánh mắt anh ta không rời khỏi Trì Tâm dù chỉ một giây, như thể anh ta đến đây chỉ vì cô: "Có lẽ cô không biết, tôi đã theo dõi cô bao lâu rồi. Ngay từ căn cứ L, khi cô vứt bỏ lớp vỏ bọc, đối diện với thế giới bằng chính con người thật của mình, tôi đã không ngừng theo dõi."

 

"Với tư cách một kẻ phản diện quyết tâm hủy diệt thế giới, đừng tự hạ thấp bản thân thành một kẻ biến thái thích rình mò." Trì Tâm giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng rồi khẽ nghiêng đầu: "Dù vậy, tôi thật sự có một điều thắc mắc."

 

"Anh cứ nói."

 

Raphael chẳng hề tức giận, vẻ ngoài của anh ta hoàn toàn đối lập với hình ảnh kẻ m.á.u lạnh trong những cơn ác mộng của cô. Lúc này, với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh thẳm, Raphael trông không khác gì một công tử quý tộc bước ra từ phim thần tượng.

 

Nhưng Trì Tâm thừa sức nhận ra, ẩn dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo đó là một linh hồn mục ruỗng, tàn độc.

 

"Anh đã chiếm giữ được cơ thể Lâu Thần từ rất lâu. Dù là tạo ra chủng virus thây ma để hủy diệt thế giới, hay chế tạo vắc-xin để đưa bản thân lên vị trí thần linh, anh đều thừa sức làm được." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta: “Vậy thì, tại sao anh lại phân phát t.h.u.ố.c dị năng, tận diệt những kẻ còn sống sót? Chẳng lẽ chỉ để thúc đẩy cái gọi là 'tiến hóa nhân loại'?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

 

Câu hỏi ấy đã luôn quẩn quanh trong tâm trí cô, và giờ đây, đứng trước Raphael, cô cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.

 

Những người xung quanh, nghe câu hỏi này, cũng đồng loạt quay sang nhìn anh ta, hiển nhiên đều muốn biết câu trả lời.

 

Raphael dừng lại một chút, ánh mắt dán chặt vào Trì Tâm, rồi bất ngờ nở nụ cười: "Cô nghĩ thế nào? Cô thực sự tin rằng tôi phân phát t.h.u.ố.c dị năng chỉ để thúc đẩy sự tiến hóa của nhân loại ư?”

 

Ngữ điệu của anh ta khiến Trì Tâm có cảm giác bất an.

 

"Nhưng những gì anh làm lại giống như anh muốn tiêu diệt con người. Vậy thì, tôi có xu hướng tin vào một giả thuyết khác." Trì Tâm điềm tĩnh nói: "Anh coi toàn bộ nhân loại như một sân thí nghiệm khổng lồ, tùy ý tiến hành các thử nghiệm t.h.u.ố.c men, và cuối cùng, mọi thành quả chỉ một mình anh được hưởng lợi, phải không?"

 

"Sự tiến hóa – quả là một khái niệm tuyệt vời do con người tự định nghĩa." Raphael khẽ thở dài, giọng điệu xen lẫn chút tiếc nuối: "Nhưng đáng tiếc thay, không phải ai cũng đủ tư cách để hưởng thụ lợi ích thực sự từ nó. Trì Tâm, loài người là một chủng tộc ti tiện. Khi một thế giới mới được hình thành, họ không xứng đáng tiếp tục tồn tại. Tôi làm những điều này không chỉ vì riêng bản thân, mà còn vì cô, cô có thấu hiểu không?"

 

Những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Trì Tâm. Một phản diện sừng sỏ ngay trước thềm đại chiến bỗng nhiên tuyên bố lòng trung thành với lãnh đạo phe đối địch – rốt cuộc đây là màn kịch gì?

 

Trì Tâm không hứng thú tranh luận về việc con người có ti tiện hay không. Cô nhướng mày, trong sự kinh ngạc mang theo chút giễu cợt: "Vì tôi ư? Anh dựa vào tư cách gì để thốt ra câu đó? Nhìn lại vị trí của mình đi. Anh đang sừng sững giữa bầy thây ma, đại diện cho mọi thế lực đối nghịch với nhân loại, vậy mà lại cả gan nói... là vì tôi?" Đôi mắt cô sắc lạnh như lưỡi dao: "Anh là loại người gì mà xứng đáng mở miệng như vậy?"

 

Câu chế nhạo của Raphael, giờ đây bị cô trả lại nguyên vẹn.

 

Gương mặt Raphael thoáng chốc biến đổi, nhưng thay vì giận dữ, đôi mắt xanh thẳm của anh ta lại ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ pha lẫn sự cuồng nhiệt đầy ám ảnh: "Hóa ra... cô không hề hay biết... ?"