Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 640



 

Tuy nhiên, lần này không một ai ngăn cản anh ta. Tất cả đều chìm trong sự hoang mang và căng thẳng tột độ, lặng lẽ ngồi im trên ghế.

 

Trì Tâm quay lưng lại với họ, đối diện với bức tường hợp kim trắng toát. Trong đầu cô không ngừng vận hành vô số suy nghĩ, nhưng lại trống rỗng như chính mảng tường lạnh lẽo trước mắt.

 

Sự hoang mang của cô không hề thua kém bất kỳ ai ở đây.

 

Rafael luôn truy tìm cô – điều này Trì Tâm thấu hiểu. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để chiến đấu đến cùng, quyết tâm chấm dứt mối hiểm họa này. Nhưng giờ đây, hắn ta lại bất ngờ đẩy cô vào vị thế đối đầu với toàn nhân loại, chỉ cần cô đồng ý đi cùng hắn... Tại sao? Cô mang trong mình bí mật gì mà hắn khao khát đến vậy?

 

Những chuỗi sự kiện khó hiểu liên tiếp ập đến: cuộc xuyên không kỳ dị, sự xuất hiện của hệ thống bí ẩn, những nhiệm vụ quái gở, các cốt truyện bị bóp méo, và cuối cùng là sự biến mất hoàn toàn của hệ thống. Trì Tâm linh cảm rằng Rafael không thể nào vô cớ đưa ra một yêu cầu động trời như vậy.

 

Mọi lời giải đáp dường như đều nằm ở chính bản thân cô.

 

"Dù thế nào đi chăng nữa, Trì Tâm, cô sẽ không đời nào đồng ý, đúng không?!" Úc Tương rống lên. "Như Cảnh Tu Bạch đã nói, ai mà biết được cái tên đó đang tính toán điều gì. Một kẻ xảo quyệt như hắn ta không thể nào suy đoán theo lẽ thường. Kể cả cô có đồng ý đi chăng nữa, ai dám chắc hắn ta sẽ giữ lời hứa và triệt thoái binh lực!”

 

Thấy Trì Tâm vẫn im lặng quay lưng đi, anh ta sốt ruột bước nhanh đến gần cô:

 

"Cô mau nói gì đi chứ!"

 

"Úc Tương, bình tĩnh một chút." Úc Thời Chiêu thở dài não nề. "Chưa có ai khẳng định sẽ giao Trì Tâm ra cả."

 

"Anh, có thể anh thì không, nhưng những kẻ khác thì sao?" Úc Tương chỉ tay về phía những người đang ngồi xung quanh, giọng anh ta tràn đầy căm phẫn. "Họ thì sao? Những kẻ đang im lặng kia, anh không biết trong đầu họ đang toan tính điều gì à?”

 

Những lời nặng nề đó khiến sắc mặt tất cả những người trong phòng đều trở nên trắng bệch, khó coi. Úc Thời Chiêu cũng không nói thêm lời nào.

 

Đúng vậy, chỉ cần hi sinh một người, họ có thể tránh được một cuộc chiến tranh tàn khốc. Khi người đó không phải là chính bản thân họ, làm sao họ lại không thể d.a.o động chứ?

 

"Phải." Úc Na giờ đã bình tĩnh hơn, ánh mắt cô ta đầy vẻ châm biếm quét qua khắp căn phòng. "Tâm lý loài người mà, ai có thể đoán trước được cơ chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đừng có mơ tưởng." Úc Tương nghiến răng, giọng gay gắt. "Cảnh Tu Bạch, anh có gì muốn nói không?"

 

Trong số tất cả những người có mặt, Úc Tương tin tưởng Cảnh Tu Bạch hơn ai hết. Anh ta biết rõ Cảnh Tu Bạch cùng chung quan điểm với mình, kiên quyết phản đối việc giao nộp Trì Tâm.

 

Nếu Tiêu Lê không phải đang canh giữ các chốt phòng thủ theo lệnh của Trì Tâm, Úc Tương chắc chắn sẽ có thêm một đồng minh kiên định nữa.

 

Cảnh Tu Bạch tựa lưng vào vách hợp kim đối diện, từ đầu cuộc họp đến giờ vẫn im lặng cúi đầu trầm tư. Nghe Úc Tương gọi tên, anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm tĩnh lướt qua từng gương mặt trong phòng.

 

"Bằng cách tin vào lời hứa hão của một kẻ đê tiện và dâng hiến người đã nhiều lần cứu mạng các người, dù may mắn đổi lấy được sự bình yên tạm thời, liệu các người có thể sống thanh thản trong suốt phần đời còn lại không?”

 

Câu hỏi của Cảnh Tu Bạch như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào lương tâm từng người. Ngay cả Úc Thời Chiêu, người vốn không hề có ý định giao nộp Trì Tâm, cũng không khỏi cúi đầu, lòng đầy áy náy.

 

Trì Tâm đứng trên đỉnh pháo đài kiên cố, tay khẽ chạm vào bề mặt vật liệu tổng hợp lạnh lẽo, ánh mắt đăm chiêu nhìn sâu vào bóng tối phía trước, nơi đàn tang thi đang ùn ùn tập kết.

 

Gió đêm thổi tung những lọn tóc lòa xòa bên tai cô, mang theo âm thanh trầm đục của một bước chân đang tiến đến gần.

 

Mèo Dịch Truyện

"Quả nhiên, anh vẫn đi theo." Trì Tâm không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng cô bình thản đến lạ.

 

Cảnh Tu Bạch không đáp lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn về phía đoàn quân tang thi như cô, để mặc không gian bao trùm trong vài phút im lặng nặng nề.

 

"Cô thấy không, Trì Tâm." Sau một khoảng lặng, Cảnh Tu Bạch mới cất giọng, âm sắc trầm thấp nhưng tràn đầy kiên định: "Chúng ta không hề tuyệt vọng."

 

Trì Tâm im lặng giây lát, ánh mắt lướt xuống bàn tay mình, suy tư. Rồi bất chợt cô cất lời:

 

"Hôm nay anh quá thẳng thắn. Khi trên tường thành, anh đã ngắt lời tôi."

 

"Không phải tôi ngắt lời cô." Cảnh Tu Bạch đáp lời, ánh mắt sắc lẹm găm thẳng vào Trì Tâm: "Tôi chỉ muốn nói rõ trước mặt mọi người, bởi tôi hiểu cô, và hơn hết, tôi hiểu lòng người."