Trì Tâm cạn lời trong giây lát.
Dù đang trong một trận chiến đầy căng thẳng, giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh đến lạ thường: "Đây là lúc để chơi trò chữ nghĩa sao?
Anh thừa biết tôi đi tìm Raphael một mình thì an toàn hơn." "Hay đúng hơn là 'những người khác' sẽ an toàn hơn nếu cô hành động một mình." Cảnh Tu Bạch đáp thẳng thừng.
Trì Tâm liếc anh một cái.
Gương mặt tuấn tú của Cảnh Tu Bạch lấm tấm vệt máu, mang theo vẻ mê hoặc tà dị như một kẻ vừa thoát ra từ truyền thuyết cổ xưa, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt anh lại chất chứa sự đau thương và phức tạp khó gọi tên. "Cô bảo muốn tự mình đối mặt với Raphael để 'dễ bề rút lui' nếu có bất trắc." Cảnh Tu Bạch ra tay không chút do dự, năng lực dị năng băng giá của anh bùng phát dữ dội như không cần tiết kiệm, chuyển từ tấn công đơn lẻ sang bao trùm diện rộng: "Nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, ai sẽ là người cứu cô đây?"
Môi Trì Tâm mấp máy, nhưng không nói được gì.
Cảnh Tu Bạch cũng không tiếp tục.
Khi đối mặt với Trì Tâm, anh luôn nhẫn nại, thậm chí vì cô mà thay đổi nhiều quyết định, nhưng có một nguyên tắc, anh sẽ không bao giờ nhượng bộ: Đó là khi an toàn của Trì Tâm bị đe dọa.
Mèo Dịch Truyện
Tất nhiên, những lúc như vậy rất hiếm hoi. Chính vì thế mà lần này, sự cứng đầu của Cảnh Tu Bạch mới rõ ràng đến vậy.
Và cứ thế, một tổ đội tinh gọn chỉ với hai người đã hình thành: Trì Tâm dẫn đầu tấn công, còn Cảnh Tu Bạch hỗ trợ từ phía sau. Dù chỉ có hai thành viên, nhưng sức chiến đấu của họ không thể xem nhẹ.
Dù là xác sống bình thường hay dị biến cấp cao, đều không phải đối thủ. Hai người phối hợp ăn ý đến kinh ngạc, không tốn quá nhiều thời gian đã xông thẳng đến trước mặt Raphael.
Khi đó, vầng dương đã vươn lên rực rỡ. Những đám mây như vảy cá ánh bạc lướt qua chân trời, che lấp nửa vầng thái dương mới mọc, tỏa ra những vầng sáng chói lọi.
Raphael im lặng quan sát Trì Tâm tiêu diệt gọn gàng những xác sống bảo vệ mình, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười quái đản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đã không biết bao nhiêu lần tôi tưởng tượng cảnh cô đứng trước mặt tôi ở khoảng cách gần đến vậy." Raphael nhẹ giọng thì thầm: "Cô đúng như tôi vẫn hình dung, vừa xinh đẹp lộng lẫy, vừa lạnh lùng đến tột cùng."
"Anh học kịch nghệ ở đâu ra vậy?" Trì Tâm bật cười giễu cợt, vung thanh trường đao lên, mũi kiếm sắc lạnh chĩa thẳng vào Raphael: "Hiện giờ, anh đang đứng dưới lưỡi đao của tôi. Có muốn phát biểu vài lời cuối cùng trước khi từ giã cuộc đời không?" Raphael nhìn lưỡi đao kề sát mình, chỉ mỉm cười: "Trì Tâm, cô là kẻ mạnh nhất, tôi chưa bao giờ hoài nghi điều này."
"Nếu đã biết rõ điều đó, anh có muốn ra lệnh giải tán đám xác sống này không?" Trì Tâm gợi ý: "Tôi có thể cân nhắc để lại cho anh một thân xác nguyên vẹn."
Raphael khẽ đưa một ngón tay, chạm nhẹ vào mũi đao sắc lạnh rồi hờ hững đẩy nó sang một bên. Sau đó, anh ta nghiêng người, ép sát lại Trì Tâm:
"Cô nghĩ rằng đây đã là hồi kết? Cô thực sự nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay?"
Trì Tâm lạnh lùng nhìn anh ta tiến sát, đôi mắt sâu thẳm của Raphael ẩn chứa một thứ ác ý khó lường. Nói rồi, anh ta ngửa mặt cười phá lên.
"Gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề." Trì Tâm lạnh lùng bỏ qua tiếng cười cợt của hắn: "Tôi đã từng tin rằng chỉ cần tiêu diệt được vua thây ma, thế giới này sẽ trở lại quỹ đạo vốn có. Sau khi biết Lâu Thần là nguồn gốc của chủng virus, tôi đã hoang mang một thời gian dài. Nhưng giờ đây, tôi đã nhận ra, suy luận đó vẫn hoàn toàn chính xác.”
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Raphael: "Người tôi cần phải tiêu diệt chính là vua thây ma. Lâu Thần không phải là kẻ đó. Ngươi mới chính là vua thây ma thực sự.”
Những hoài nghi bấy lâu trong lòng cô cuối cùng cũng đã tìm thấy lời đáp.
Một cảm giác mơ hồ mách bảo rằng việc tiêu diệt "vua thây ma" chính là số mệnh của cô, và mọi sự tồn tại của cô đều hội tụ về khoảnh khắc định đoạt này.
"Một kẻ ngu ngốc và đáng thương!” Raphael đột ngột dập tắt tiếng cười, rồi tiếp tục chất vấn: "Cô có thể toàn mạng rút lui, Trì Tâm. Nhưng còn những người khác thì sao? Những sinh mạng vô tội đang chật vật trong t.h.ả.m cảnh này thì sao? Cô không mảy may nghĩ đến họ à?”
"Cách tốt nhất tôi dành cho họ." Trì Tâm gằn từng chữ: "Chính là dùng m.á.u của ngươi, nhuộm đỏ linh hồn của những đồng bào đã ngã xuống.”
"Tốt, tốt lắm." Raphael khẽ gật đầu, rồi bất ngờ phát ra một tiếng rít khô khốc, đầy ám ảnh từ sâu trong cổ họng.