Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 645



 

"Vậy thì cứ thế đi." Trì Tâm nhìn thẳng vào Raphael, tay rút mảnh đao gãy nát ra khỏi bao, thay thế bằng cặp song đao cong quen thuộc, sắc lạnh.

 

Âm thanh sắc lạnh vang lên khi lưỡi song đao lướt qua nhau. Trì Tâm hạ thấp trọng tâm, tư thế chiến đấu đã sẵn sàng, và ra lệnh bằng giọng nói trầm mạnh mẽ, đầy uy lực:

 

"Vì danh dự của nhân loại—tiến lên!"

 

"Vì danh dự của nhân loại—chiến đấu!"

 

"Giết!"

 

Trận chiến bùng nổ trở lại, dữ dội và tàn khốc gấp bội phần so với trước đó.

 

Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch đồng loạt bao vây Raphael, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để thoát thân hay phản công.

 

"Thứ gì đang bao bọc hắn vậy?" Trì Tâm hỏi Cảnh Tu Bạch, giọng nói căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự tập trung cao độ.

 

Chưa kịp để Cảnh Tu Bạch đáp lời, Raphael đã cất tiếng: "Tò mò lắm sao, Trì Tâm? Lại đây, tôi sẽ giải thích chi tiết tường tận cho cô."

 

"Chỉ là d.ư.ợ.c chất dị năng cướp từ Hòa Lai mà thôi. Một kẻ trộm mà còn dám dùng thứ đ.á.n.h cắp để phô trương sức mạnh?" Cảnh Tu Bạch nói nhẹ nhàng, nhưng đầy châm chọc.

 

Nụ cười của Raphael khựng lại.

 

"Tôi luôn nghi ngờ, anh ta đưa d.ư.ợ.c chất dị năng ra thị trường để làm gì. Nếu chỉ để thu thập dữ liệu thí nghiệm, lượng đối tượng thí nghiệm bị anh ta cưỡng đoạt đã đủ để anh ta hoàn tất mọi thử nghiệm cần thiết." Cảnh Tu Bạch tiếp tục: "Chỉ đến khi anh ta sử dụng dị năng này, tôi mới xác định được. Anh ta có cách cướp đoạt dị năng của người khác cho bản thân. Điều này cũng giải thích vì sao, dù không còn Lâu Thần, anh ta vẫn có thể thao túng vô số xác sống.”

 

Trì Tâm hơi cau mày.

 

Điều này nghe có vẻ nằm ngoài phạm vi hiểu biết khoa học của nhân loại, nhưng trong thế giới tận thế đầy rẫy thây ma này, thì các định luật khoa học công nghệ thông thường trở nên lố bịch.

 

Suy nghĩ đó lóe vụt qua tâm trí Trì Tâm, nhưng cô nhanh chóng gạt đi để tập trung đối phó với hiện tại.

 

"Chỉ có điều, tôi vẫn không hiểu." Ánh mắt Cảnh Tu Bạch nghiêm nghị, nhìn thẳng Raphael: "Sao anh lại ám ảnh mãnh liệt với Trì Tâm đến thế? Dị năng của cô ấy mạnh, nhưng chưa chắc anh không thể tìm thấy những thuộc tính tương đồng ở bất kỳ cá thể nào khác. Sao cứ phải là cô ấy?"

 

Tim Trì Tâm khẽ động.

 

Cô nhìn Raphael, thấy hắn ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó cô không thể đọc ra.

 

"Đó chính là giới hạn của loài người, Cảnh Tu Bạch." Raphael bình thản nói, gọi thẳng tên Cảnh Tu Bạch: “Tôi công nhận anh thông minh, nhưng chỉ ở tầng bậc nhận thức của một phàm nhân. Những tầng cao hơn, anh không thể vươn tới, càng không dám hình dung nỗi."

Mèo Dịch Truyện

 

"Anh đang nói gì?" Cảnh Tu Bạch nhíu mày.

 

"Tôi nói rằng, chỉ cần không thể thoát khỏi giới hạn của loài người, mãi mãi anh chỉ là một sinh vật tầm thường, một hạt bụi vô danh, đáng bị chà đạp và khinh miệt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh—"

 

Tiếng hét xé tai của Úc Tương đột ngột vang lên trong kênh liên lạc, xen lẫn giọng điệu ngạo mạn của Raphael, khiến Trì Tâm theo bản năng quay đầu nhìn.

 

Chiến trường rộng lớn, nhưng với thị giác cường hóa của Trì Tâm, cô ngay lập tức nhận ra Úc Tương đang lao như điên vào khu vực cổng thành đã bị hỏa lực hạng nặng phá hủy. Trong sự bảo vệ của các chiến sĩ, anh ta khẩn trương đào bới từ đống đổ nát ngổn ngang để tìm kiếm một bóng người.

 

Dù không nhìn, Trì Tâm cũng biết người đó là ai.

 

Một tiếng nổ dữ dội vang lên trong tâm trí cô, m.á.u huyết lập tức dồn ngược lên não trong chớp mắt. Đồng thời, tiếng va chạm mạnh và âm thanh băng vỡ vang lên bên tai. Trì Tâm ngoảnh lại, ngay trước mắt cô là một móng vuốt khổng lồ đen kịt, sắc nhọn, đang giáng mạnh vào lưỡi kiếm băng giá lơ lửng mà Cảnh Tu Bạch đang điều khiển.

 

Khoảnh khắc ấy, tinh thần Trì Tâm như vỡ vụn hoàn toàn.

 

Úc Tương đã không rõ sống chết, giờ đây, Cảnh Tu Bạch lại mạo hiểm đối đầu ngay trước mặt cô. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên quyết ngăn Cảnh Tu Bạch hành động. Trì Tâm chụp lấy lưỡi kiếm băng đang lơ lửng và phóng thẳng về phía kẻ thù đang biến đổi hình thái.

 

Giống như một con rắn lột da, hay một con ve sầu thoát xác.

 

Ngoại trừ bộ móng vuốt, toàn bộ cơ thể của Raphael đang trải qua sự biến đổi khủng khiếp.

 

Lớp da người của hắn bắt đầu co rút, nứt toác, từng mảng da rơi lả tả xuống đất. Từ bên trong, một thân thể khổng lồ và gớm ghiếc dần lộ diện, bề mặt phủ kín lớp vảy đen cứng như hợp kim.

 

Đôi cánh xương khổng lồ phía sau lưng hắn dang rộng, dính đầy chất dịch nhớp nháp. Raphael ngửa mặt lên trời, gầm rống một tiếng vang trời. Hai móng vuốt khổng lồ vùng vẫy thoát khỏi lớp da người, đạp mạnh xuống, dẫm nát nó dưới chân. Sau lưng hắn, cái đuôi dài vung vẩy dữ dội, toát lên vẻ hung hãn.

 

Giờ đây, hắn không còn chút gì giống con người nữa mà đã hóa thành một quái vật rồng khổng lồ đầy tàn bạo, hệt như bước ra từ những huyền thoại cổ xưa của phương Tây, bỗng dưng xuất hiện giữa chiến trường.

 

Ngay cả những người từng chứng kiến vô số thú biến dị gớm ghiếc trong thế giới tận thế, cũng không khỏi rùng mình trước quái vật có trí tuệ nhân loại này.

 

Đôi mắt thú hung ác chăm chú nhìn Trì Tâm, hình bóng cô gái nhỏ bé và mảnh mai phản chiếu trong đồng tử dọc lạnh lẽo của hắn.

 

"Không ai có thể đ.á.n.h bại được tôi, kể cả cô, Trì Tâm."

 

Giọng rồng trầm đục, vang vọng như tiếng chuông địa ngục.

 

"Vậy à?"

 

Câu trả lời của Trì Tâm chỉ là một tiếng cười khẩy đầy thách thức.

 

"Thế thì tôi sẽ thử xem — diệt rồng!"

 

Cô phóng vút lên không trung, thanh kiếm băng trong tay cô vụt lên mạnh mẽ, dưới ánh nắng chiều, lưỡi kiếm băng giá rực sáng như một vầng nhật luân đang xoay chuyển mãnh liệt!