Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 652



 

Cảnh Nhỏ Sau Chiến Đấu

 

Chiến trường sau trận quyết chiến vĩ đại rộng lớn đến mức khó mà hình dung, một cuộc chiến đủ để đi vào biên niên sử của nhân loại.

 

Khi mọi thứ đã ngã ngũ, cả chiến trường ngập trong xác chết, tàn tích của chiến binh và xác sống đan xen, huyết dịch của cả hai hòa lẫn vào nhau, nhuộm đỏ từng tấc đất.

 

Dù họ hi sinh với danh phận gì, linh hồn họ cũng sẽ được an nghỉ vĩnh hằng sau cái chết.

 

Khi đã hoàn toàn thấu hiểu thân phận thật sự của mình, Trì Tâm tràn ngập niềm hân hoan khôn xiết khi nhận ra cô có thể trở về ngôi nhà thật sự, nhưng ngoài cảm giác ấy ra, cô không cảm thấy quá nhiều khác biệt so với trước kia.

 

Sau trận chiến, cô cùng mọi người bắt tay vào công cuộc dọn dẹp chiến trường hoang tàn.

 

Đội quân mối trắng và bầy sói tiến đến chào từ biệt cô. Lần này, thái độ của chúng thể hiện sự kính trọng sâu sắc hơn trước rất nhiều.

 

"Thưa vị khách đáng kính, chúng tôi luôn mong chờ được đón tiếp cô và những chiến hữu của cô thêm lần nữa."

 

Chỉ huy đội quân mối trắng cúi đầu thật sâu, những chiếc râu khác của nó đều áp sát mặt đất, chỉ để lại một chiếc duy nhất được Trì Tâm nắm giữ. "Cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của các bạn. Xin hãy chuyển lời chào của tôi đến Nữ hoàng mối." Trì Tâm đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng, ấm áp.

 

Chỉ huy mối cúi đầu lần nữa, chờ đến khi Trì Tâm buông sợi râu ra, nó mới cung kính lui về.

 

Đội quân mối trắng nối đuôi nhau rời đi, trên lưng mang theo một phần lương thực ít ỏi được con người trao tặng, như một lời cảm tạ.

 

Trì Tâm quay sang, ánh mắt hướng về Vua Sói.

 

"Ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã cảm nhận được một mùi hương đặc biệt, không thuộc về thế giới này trên người cô." Vua Sói không cần cất tiếng, chỉ cần ánh mắt nóng bỏng như dung nham của nó nhìn Trì Tâm, cô đã ngay lập tức thấu hiểu ý tứ ẩn chứa. "Nhờ có sự bảo hộ của cô, bầy sói chúng tôi vô cùng biết ơn."

 

Trì Tâm khẽ gãi má, có chút ngượng ngùng: "Chúng ta cũng đã là bạn cũ rồi, đừng nói những lời khách sáo như thế nữa, tôi thật sự không quen với cách nói chuyện trịnh trọng này."

 

Vua Sói khẽ gật đầu, khóe mắt ánh lên nụ cười đầy ẩn ý.

 

"Khi nào cô cần tôi, chỉ cần gửi tín hiệu đến bất kỳ sinh vật nào dưới sự cai quản của tôi. Chúng sẽ dẫn tôi đến bên cô."

 

"Được." Trì Tâm nhìn Vua Sói như một người bạn đồng hành đã kề vai sát cánh chiến đấu cùng mình. Cô nắm lấy bàn chân trước mà Vua Sói đưa ra, siết chặt tay.

 

"Hẹn gặp lại."

 

Vua Sói cúi đầu chào cô một cách uy nghi, sau đó dẫn theo đàn sói rời đi, từ chối mọi vật phẩm tặng thêm từ con người.

 

Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười với những ánh mắt vẫn đang dõi theo cô từ xa.

 

Kể cả Cảnh Tu Bạch, tất cả những người bị trọng thương còn sống sót đều đã được sơ cứu và điều trị. Tuy nhiên, chỉ có Khương Từ Quân là sở hữu dị năng trị liệu, nên cô ấy đã phải dùng cạn kiệt năng lượng, ngất xỉu ngay tại chỗ vì kiệt sức.

 

Những người bị thương chưa phục hồi hoàn toàn đã được chuyển đến bệnh viện và nhận được sự chăm sóc tận tình. Đối với Khương Từ Quân, việc vượt quá giới hạn sức mạnh lần này đã giúp cô ấy đột phá, nâng cao cả cấp độ dị năng lẫn khả năng kiểm soát, từ đó có thể trợ giúp nhiều sinh mạng hơn trong tương lai.

 

Trì Tâm hoàn toàn không nhận ra mình vừa trở thành một "vị cứu tinh" đối với tất cả. Khi di chuyển người bị thương, những người khác cần hai người mới khiêng nổi một, nhưng cô lại có thể nhấc bổng hai người chỉ bằng một tay. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho các vết thương, cô vẫn chọn cách bế từng người một theo kiểu công chúa, cẩn trọng tuyệt đối.

 

Đương nhiên, khi những người đang được cô bế nhận ra đó là Trì Tâm, sự kinh ngạc pha lẫn chút sợ hãi đã khiến không ít người suýt ngất thêm lần nữa.

 

Đám thây ma, sau khi mất đi sự điều khiển của Rafael, hoàn toàn không thể chống cự trước cỗ máy chiến tranh khổng lồ của quân đội. Chúng nhanh chóng bị quét sạch.

 

Sau khi vận chuyển thêm một đợt người bị thương lên xe cứu thương, Trì Tâm gặp Dung Phượng, người cũng đang phụ giúp công việc.

 

Cô hơi bất ngờ, nhận ra ở cự ly gần, các đường nét trên gương mặt Dung Phượng dường như trở nên sắc lạnh hơn. Thần thái lạnh lùng cố hữu trước đây giờ đã được thay thế bởi vẻ phong trần dày dặn của một kẻ từng trải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh về đúng lúc thật nhỉ. Hay là cố ý về muộn hơn để né bữa tối à?" Cô trêu chọc Dung Phượng mà chẳng chút khách khí nào.

 

Dung Phượng hiểu cô đang đùa, một nụ cười hiếm hoi nở trên gương mặt anh. "Đường xa, đã để cô phải chờ đợi lâu rồi."

 

Trì Tâm im lặng một lát, rồi giơ tay nắm thành nắm đấm, nhẹ nhàng đ.ấ.m lên vai anh. Một động tác thân mật hiếm hoi.

 

"Anh đã vất vả nhiều rồi." Cô nói với vẻ nghiêm túc: "Những nguồn lực anh huy động có khiến anh phải sạch túi không đấy?"

 

"Chúng chỉ là những tài sản vô tri thôi. Giờ đây tận thế đã qua, có lẽ tôi cũng nên suy tính lại nghề nghiệp. Buôn vũ khí mãi thế này cũng không phải là kế sách lâu dài." Dung Phượng cười đáp.

 

"Anh đã có kế hoạch gì chưa? Có cần tôi giúp một tay không?" Trì Tâm hỏi, giọng điệu lộ rõ sự quan tâm.

 

"Nếu cần, tôi sẽ không khách sáo đâu." Anh lắc đầu nhẹ. "Phải thế chứ!" Cô cười đáp lại, đầy tin tưởng.

 

Hai người không nói thêm nhiều nữa, bởi công việc dọn dẹp và cứu trợ vẫn còn bộn bề.

 

Trong lúc làm việc, Trì Tâm không ngừng ngước mắt tìm kiếm bóng dáng của Úc Tương và Úc Thời Chiêu, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nỗi lo lắng thầm lặng len lỏi bao trùm lấy gương mặt cô.

 

Khi màn đêm buông xuống, công tác dọn dẹp chiến trường tạm thời dừng lại. Trì Tâm lập tức hướng thẳng đến bệnh viện của căn cứ.

 

Bệnh viện này vốn là cơ sở y tế lớn nhất của thành phố A, giờ đây chật kín những nạn nhân bị thương.

 

Khi Trì Tâm vừa xuất hiện, cả bệnh viện lập tức chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Rất nhiều bệnh nhân gắng gượng nhổm dậy khỏi giường bệnh, bày tỏ lòng kính trọng và biết ơn sâu sắc.

 

Cô lập tức hối hận, đáng lẽ phải quàng khăn hoặc đeo khẩu trang che mặt trước khi bước vào.

 

Trì Tâm vội vã lách khỏi đám đông, tiến thẳng vào khu phòng bệnh phía sau.

 

Mèo Dịch Truyện

Vừa rẽ qua khúc ngoặt hành lang, Trì Tâm đã nhìn thấy Úc Tương đang ngồi thẫn thờ dưới sàn nhà lạnh lẽo.

 

Tim cô chợt thắt lại, bước chân vội vã tiến đến, lặng lẽ đứng trước mặt anh.

 

Úc Tương vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, ánh mắt vô định. "Khương Từ Quân đã chữa trị cho anh ấy rồi. Những vết thương trên cơ thể có thể chữa lành, nhưng còn tổn thương tinh thần bên trong thì e rằng rất khó giải quyết."

 

Trì Tâm liếc nhìn vào phòng phẫu thuật cách đó không xa. Bên trong, Hoà Lai và Giáo sư Cảnh đang cúi mình bên giường bệnh của Úc Thời Chiêu, trầm tư bàn luận điều gì đó.

 

"Có Hoà Lai ở đây, anh ấy nhất định sẽ ổn thôi." Cô nhẹ nhàng an ủi Úc Tương, nhưng ánh mắt cô lại chùng xuống khi nghĩ đến cậu thanh niên xuất sắc trong lĩnh vực tinh thần lực.

 

Úc Tương khẽ kéo khóe môi, nở một nụ cười gượng gạo, trống rỗng.

 

"Thật ra anh ấy vốn dĩ không cần làm vậy." Anh nói, giọng khàn đặc. "Khi quân đoàn của Rafael tấn công cổng thành, anh ấy đáng lẽ chỉ cần đứng trên tường thành quan sát. Nhưng khi nhận thấy cổng sắp bị phá vỡ, anh ấy lại liều lĩnh lao xuống, định dùng thân thể mình để ngăn cản. Rõ ràng, bao nhiêu binh sĩ còn không giữ được, thêm một mình anh ấy vào thì có ích gì chứ?"

 

Trì Tâm cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Trận chiến này đã khốc liệt hơn rất nhiều so với những gì cô từng hình dung.

 

"May mắn thay cô đã nhanh chóng kết liễu được Rafael." Úc Tương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. "Nếu không, cả anh tôi, Cảnh Tu Bạch, hay ngay cả tôi, cũng chẳng ai có thể ngăn cản được hắn. Không biết thế giới này sẽ biến thành một hình hài kinh khủng đến mức nào nữa."

 

Giọng anh ta trầm hẳn xuống: "Tôi chưa bao giờ hoài nghi khả năng của cô, Trì Tâm. Chưa một giây phút nào."

 

Khi nói, đôi mắt anh dần đỏ hoe, khóe mắt ướt đẫm. Sự tàn khốc của tận thế, họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều gian khổ. Giờ đây, mọi thứ cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.

 

"Trì Tâm, tôi đã quyết định sẽ thay anh trai mình gánh vác trách nhiệm bảo vệ nơi này." Úc Tương tuyên bố, giọng kiên định. "Trước đây tôi quá ham chơi, luôn nghĩ rằng những chuyện thế này nếu mình không làm thì cũng sẽ có người khác lo liệu. Nhưng giờ tôi mới nhận ra, nếu tôi không đứng ra, thì áp lực ấy sẽ đè nặng lên vai người khác."