Sau trận quyết chiến khốc liệt, có lẽ do nguyên nhân khiến thế giới rơi vào hỗn loạn đã bị triệt tiêu, khí hậu dần trở lại bình thường. Thỉnh thoảng, những cơn mưa lất phất xuất hiện, làm không khí thêm trong lành, ngày càng mở ra kỷ nguyên tái sinh sự sống.
Dọc đường đi, nơi Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch đặt chân qua, cây xanh bắt đầu hồi sinh mạnh mẽ, những mầm non xanh biếc tươi tắn dần hé mình trên mảnh đất hoang tàn, tràn ngập hơi thở mới mẻ của sự sống.
Sáng hôm ấy, trời nắng đẹp rạng rỡ khi hai người khởi hành, nhưng đến trưa, một cơn mưa bất chợt kéo đến. Không còn lựa chọn nào khác, họ đành tạm dừng hành trình, ghé vào một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang, tìm được một căn nhà còn tương đối nguyên vẹn để tạm trú.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý: Trì Tâm lấy bếp dã chiến từ không gian trữ vật cá nhân, còn Cảnh Tu Bạch lập tức bắt tay vào rửa rau, chuẩn bị bữa ăn.
Cảnh Tu Bạch đảm nhiệm việc nấu nướng, Trì Tâm chuyên tâm thưởng thức.
Dù cảnh một người đàn ông tuấn tú đích thân vào bếp rất đáng để chiêm ngưỡng, nhưng vì đã quá quen mắt, Trì Tâm chỉ liếc qua anh một cái rồi nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang căn nhà họ đang trú tạm.
Thị trấn này nằm ở vùng sông nước, căn nhà có lẽ từng là một quán trà cổ kính hoặc một nhà hàng sầm uất. Dù đã bị bỏ hoang từ lâu, những bộ bàn ghế gỗ truyền thống vẫn còn giữ nguyên vị trí, như thể thời gian đã ngừng trôi, gợi nhắc về một thời nhộn nhịp. Chúng cũng rất tiện lợi cho hai người đang trú mưa.
Nhìn quanh một lúc, Trì Tâm bước ra trước cửa.
Con sông lớn chảy từ bắc xuống nam, cắt ngang thị trấn. Những bức tường trắng tinh khôi, mái ngói đen trầm mặc, và tiếng mưa rơi tí tách từ mái nhà xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh yên bình hiếm thấy sau những ngày tháng loạn lạc.
"Đây là thị trấn Mai Tế, con sông em đang nhìn thấy gọi là sông Mai Tế."
Mùi thơm nồng nàn của món mì bò từ sau lưng cô lan tỏa, cùng với giọng nói trầm ấm của Cảnh Tu Bạch. "Em nhìn hai bên đường xem, những cây này đều là mai. Trước tận thế, đây là một thị trấn du lịch nổi tiếng, mỗi khi mai nở, du khách tấp nập kéo đến đông nghịt." Anh vừa nêm gia vị vừa ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trì Tâm.
"Sau này khi nơi đây được phục hồi hoàn toàn, chúng ta có thể quay lại thăm thú."
Trì Tâm không hề để ý rằng, trong lời nói của Cảnh Tu Bạch, chữ "chúng ta" đã tự nhiên bao hàm cả cô vào tương lai của anh, mang theo một niềm vui kín đáo và sâu sắc.
Cô chỉ cảm thấy lời nói của anh thật dễ chịu.
"Nhất định sẽ rất đẹp." Cô lẩm bẩm, ánh mắt dịu dàng rơi trên những cành cây trụi lá bên bờ sông: "Sẽ có ngày đó."
Thế giới này nhất định sẽ hồi sinh, chỉ cần cô thêm một chút thời gian nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Tu Bạch khẽ mỉm cười hài lòng.
Trong khi Trì Tâm đang say sưa thưởng thức tô mì, Cảnh Tu Bạch chỉ ăn qua loa vài miếng, rồi nhanh chóng bắt tay vào nhào bột để làm bánh bao.
"Vẫn còn ít thịt bò, anh sẽ làm nhân bánh bao để bảo quản được lâu hơn." Anh giải thích.
Trì Tâm kinh ngạc nhìn anh: “Anh cái gì cũng biết thế? Sao anh lại đa tài đến vậy?"
Cô không ngờ một nhân vật mạnh mẽ như anh lại còn sở hữu cả kỹ năng làm bếp điêu luyện.
"Chẳng có gì khó cả." Anh nói, cố tình kéo tay áo xuống để che đi những vết bỏng và vết đứt tay lấm tấm do lần đầu học nấu ăn từ Khương Từ Quân. Dù những vết thương đó đã lành lặn, anh vẫn cảm thấy có chút bối rối.
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm ngẫm nghĩ và thấy điều đó thật đúng. Anh ấy mà không giỏi thì sao xứng đáng làm nhân vật chính chứ.
Đến chiều muộn, bầu trời trong xanh trở lại, không còn một gợn mây. Ánh tà dương rực rỡ đổ xuống dòng sông, nhuộm đỏ cả một vùng, khiến khung cảnh trở nên huyền ảo như bước ra từ một giấc mơ.
"Tối nay chúng ta cứ nghỉ lại đây đi." Cảnh Tu Bạch đề nghị: "Cũng đã khá lâu rồi không có xác sống nào xuất hiện, chắc hẳn nơi này đủ an toàn."
"Không sợ. Có thì đã sao chứ." Trì Tâm bình thản đáp, giọng điệu kiên định. Cảnh Tu Bạch cười bất đắc dĩ.
Sau khi dọn dẹp xong, anh nói sẽ đi dạo quanh khu vực. Trì Tâm vì đã no nê và mệt mỏi nên không muốn động đậy, chỉ ngồi lười biếng bên cửa sổ, ra hiệu anh cứ việc đi và sớm quay lại.
Cả hai đều tin tưởng nhau tuyệt đối, không cần thêm lời nào, mỗi người đều tự tin vào đối phương và tập trung vào việc của mình.
Màn đêm dần buông xuống, nuốt chửng ánh sáng cuối cùng.
Trì Tâm ngồi thảnh thơi một lúc lâu, nhưng khi đã ngắm chán dòng sông, cô đứng dậy, thu dọn nốt đồ dùng và thức ăn mà Cảnh Tu Bạch đã sắp xếp gọn gàng.
Không gian lưu trữ cá nhân của cô có khả năng ngưng đọng thời gian, nhờ đó thực phẩm cất giữ bao lâu cũng vẹn nguyên tươi mới. Khi cô đang sắp xếp mọi thứ, một âm thanh bất thường lọt vào thính giác nhạy bén của cô.