Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 657



 

Đúng là những kẻ ngông cuồng.

 

Ánh mắt Trì Tâm chợt lóe lên tia lạnh lẽo, cô đã định lập tức ra tay thanh trừng bọn chúng.

 

Nhưng một ý tưởng khác chợt nảy sinh trong tâm trí cô.

 

"Thế nào, không muốn cứu lấy mạng sống của bản thân và tên bạn trai kia sao?" Gã cầm đầu gằn giọng quát lớn.

 

"Muốn, ta muốn chứ. Xin các người đừng làm tổn hại anh ấy." Trì Tâm cúi thấp đầu, che giấu ánh mắt sắc lạnh của mình.

 

Ba gã nhìn nhau, đôi mắt tràn ngập sự kỳ vọng bẩn thỉu. Chúng dán chặt ánh nhìn vào Trì Tâm, không chút rời đi.

 

Cô hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo khoác ngoài.

 

Chiếc xương quai xanh mảnh khảnh hiện rõ, ánh mắt tham lam của ba tên dường như bị hút chặt vào đó.

 

Trì Tâm chậm rãi dừng lại, bàn tay đặt lên mép áo lót bên trong, khẽ kéo lên hé lộ. Vòng eo thon gọn cùng cơ bụng săn chắc lấp ló sau lớp vải mỏng—

 

Ba. Hai. Một.

 

Ngay khi cô vừa đếm ngược đến con số một, một luồng năng lượng băng giá kinh hoàng đột ngột bùng phát từ hướng cửa ra vào.

 

Luồng băng khí ấy bao trùm toàn bộ ba gã đàn ông một cách hoàn hảo, nhưng lại khéo léo tránh tuyệt đối vị trí của Trì Tâm. Ba gã không kịp thốt lên dù chỉ một tiếng, lập tức bị phong tỏa thành những khối băng hình người, gương mặt vẫn cố định biểu cảm kinh hãi tột độ.

 

Biểu cảm của Trì Tâm tức thì trở lại vẻ bình tĩnh vốn có. Cô kéo lại lớp áo, nhìn thấy Cảnh Tu Bạch sải bước vào.

 

Chàng trai vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và cao quý, như thể được khoác lên một lớp khí trường băng tuyết, nhưng sâu trong ánh mắt lại rực cháy ngọn lửa phẫn nộ. Dưới vỏ bọc lãnh đạm đó là cơn thịnh nộ không thể che giấu, khiến anh trông như một Chiến Thần Hủy Diệt đầy nguy hiểm, tỏa ra khí tức sát phạt lạnh lẽo đến thấu xương.

 

Anh chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Trì Tâm một cách trấn an, sau đó dừng lại ở ba khối băng bất động. "Muốn tước đoạt tính mạng của tôi, phải không?" Anh hỏi, giọng nói trầm thấp đầy uy lực.

 

Ba kẻ địch bị năng lượng băng giá khóa chặt, não bộ vẫn vận hành nhưng thân thể tê liệt, chỉ còn cảm nhận được nỗi sợ hãi vô tận.

 

Trì Tâm khẽ cong môi, ánh mắt ánh lên sự mãn nguyện khi kế hoạch diễn ra suôn sẻ. Nhận thấy Cảnh Tu Bạch đang tràn ngập cơn giận dữ, cô thoáng rụt người, nhẹ nhàng quay lưng rời khỏi phòng.

 

Ngay khi cô vừa đặt chân ra ngoài, tiếng vỡ vụn khô khốc đã vang lên từ bên trong, theo sau là những tiếng hét t.h.ả.m thiết đầy đau đớn.

 

Trì Tâm lùi xa thêm vài bước, theo thói quen đưa tay tìm điếu t.h.u.ố.c bạc hà. Nhận thấy trong hộp chỉ còn sót lại vài điếu, cô lại đặt nó trở về. Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang lên từ phía sau lưng.

 

"Xong rồi chứ?" Trì Tâm hỏi.

 

Cảnh Tu Bạch, người luôn mau chóng đáp lại mọi câu hỏi của cô, lần này lại giữ im lặng một cách bất thường.

 

Trì Tâm nghi hoặc quay đầu nhìn lại, lập tức đối mặt với gương mặt tinh xảo hoàn hảo của anh. Khoảng cách giữa họ quá gần, đến nỗi cô cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như bị nghẹt thở.

 

Trì Tâm khẽ "A..."

 

"Anh đã giúp em 'dọn dẹp mớ rác rưởi' kia, em không định ban thưởng gì cho bạn trai mình sao?" Cảnh Tu Bạch cố tình kéo dài giọng nói, đôi mắt ẩn chứa ý cười mà như không.

 

Trì Tâm thoáng chút lúng túng. "Cái đó... chỉ là một cái bẫy để dụ bọn họ thôi." Cô vội vàng giải thích, nhưng vừa dứt lời lại muốn rút lại. Rõ ràng đây là kế hoạch do chính cô sắp đặt, vậy mà giờ phút này, cô lại cảm thấy do dự không thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, Cảnh Tu Bạch không hề cho cô một cơ hội nào để né tránh.

 

"Em đang muốn thử nghiệm điều gì?" Anh trực tiếp vạch trần suy nghĩ sâu kín trong lòng cô.

 

Trì Tâm im lặng.

 

"Em hoàn toàn có đủ năng lực để tự mình giải quyết bọn chúng, nhưng lại cố tình chờ đợi anh xuất hiện. Không chỉ vậy, em còn muốn anh chứng kiến cảnh tượng có thể khiến anh nổi giận." Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh: "Em đang mong đợi điều gì? Hoặc, em muốn hỏi anh điều gì?" Trì Tâm nán lại trong im lặng thêm một khoảnh khắc, rồi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Cảnh Tu Bạch. Đây là gương mặt đầu tiên cô nhìn thấy khi đặt chân vào thế giới đầy biến động này, và cũng là gương mặt đã luôn kề vai sát cánh cùng cô cho đến tận hôm nay.

 

"Anh thông minh đến mức này, chẳng lẽ lại không thể đoán được điều em muốn nói sao?" Cô khẽ thốt ra, giọng nói mang theo một chút run rẩy khó nhận thấy.

 

Đôi mắt của Cảnh Tu Bạch thoáng d.a.o động nhẹ.

 

Trì Tâm lùi lại một bước chân, trong đôi mắt cô ánh lên sự do dự. Cuối cùng, như thể đưa ra một quyết định mạo hiểm, cô dứt khoát nói nhanh:

 

"Cảnh Tu Bạch, anh từng nói anh thích em, đúng không?"

 

Không đợi anh kịp đáp lời, cô tiếp tục nói một tràng dồn dập:

 

"Anh nói anh thích em, nhưng lại chưa từng biểu lộ bất kỳ điều gì khác biệt. Rốt cuộc, thứ tình cảm này có thật sự là yêu thích không? Khi yêu thích một người, liệu có thể kiềm chế bản thân đến mức đó sao? Anh hãy nhìn vào em đi."

 

Cô vung tay đập mạnh vào lan can được gia cố dọc bờ sông. Một tiếng va chạm chói tai vang lên, và lan can lập tức vỡ vụn thành từng mảnh vụn.

 

"Anh có thực sự khác biệt so với những người khác không? Hay cũng chỉ đơn giản là bị hấp dẫn bởi sức mạnh của em mà thôi?"

Mèo Dịch Truyện

 

Vừa dứt lời, Trì Tâm thở dốc, ánh mắt kiên định khóa chặt vào anh. Đây là câu hỏi mà cô luôn cố gắng né tránh trong tâm khảm, nhưng dạo gần đây, sự thân mật ngày càng tăng của anh khiến cô không thể kìm nén khao khát muốn tìm hiểu rõ ràng.

 

"Hãy trả lời em đi, để em biết cách đối diện với anh." Giọng cô hơi run rẩy, nhưng mang theo một sự kiên quyết không thể lay chuyển.

 

Cảnh Tu Bạch đứng yên bất động tại chỗ, không thốt ra lời nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như thể toàn thân anh đã bị đông cứng hoàn toàn.

 

Trong đôi mắt Trì Tâm, sự thất vọng dần ánh lên rõ rệt.

 

"Đi thôi." Cô dứt khoát quay người, giọng nói nghe có vẻ bình thản: "Chúng ta không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, cần tìm một địa điểm khác."

 

Ngay khi cô vừa bước một bước, cả cơ thể cô đã bị kéo ngược lại, sau đó được ôm chặt vào một vòng tay ấm nóng.

 

Lồng n.g.ự.c của dị năng giả hệ băng này, một lần nữa, lại mang đến cho cô cảm giác nóng bỏng đến lạ thường.

 

Lần đầu tiên là giữa chiến trường khốc liệt, khi anh ta đã kiệt sức và mình đầy m.á.u tươi, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ cô.

 

Nhưng lần này, ngọn lửa cuộn trào quanh anh không hề yếu ớt. Trái tim anh đập mạnh mẽ, dồn dập, rõ ràng đến từng nhịp.

 

Trì Tâm cứng đờ người tại chỗ, một cảm giác lạ lẫm, khó tả dâng lên trong lòng cô.

 

Cô chợt nhớ lại lời anh từng nói, rằng cô là ngọn lửa rực cháy, còn anh là con thiêu thân nguyện lao mình vào ánh sáng ấy.

 

Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng, anh đã trở thành một sự hiện diện đặc biệt không thể thiếu trong cuộc đời cô, người mà chỉ cần ngoảnh đầu lại, cô sẽ luôn tìm thấy. Cảnh Tu Bạch nắm chặt lấy tay cô, bàn tay anh dịu dàng nhưng vững vàng, như thể đang trao tặng toàn bộ sinh mệnh của mình cho cô.

 

"Em có lắng nghe được nhịp đập từ trái tim anh không?" Giọng anh trầm thấp, xen lẫn một sự căng thẳng và mong chờ chưa từng có: "Và em có cảm nhận được câu trả lời mà nó đang cất giấu không?"