Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 659



 

Trì Tâm cũng chợt nhận ra, cách gọi này cô từng sử dụng khi còn che giấu thân phận, nhưng giờ đây, trong mối quan hệ mới của họ, nó lại mang một sắc thái kỳ lạ... đầy mờ ám.

 

Cuối cùng, Cảnh Tu Bạch là người kéo suy nghĩ của cả hai trở về thực tại. Anh chỉnh lại vẻ mặt nghiêm nghị, tựa như một nhà khoa học đang chuẩn bị giải mã bí ẩn, cúi xuống bên cạnh Trì Tâm:

 

"Vậy, em muốn anh xem gì, Tâm Tâm?"

 

Gương mặt Trì Tâm thoáng ửng hồng. Cô bĩu môi một cái, khẽ đá vào những mầm cây trước mặt:

 

"Nhìn cái này xem, có vẻ không ổn lắm."

 

Thoạt nhìn, những mầm cây ấy có vẻ bình thường, nhưng khi lại gần, có thể thấy rõ ràng chúng không phải là kết quả của sự phát triển tự nhiên. Chúng yếu ớt, bộ rễ cạn, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ khiến chúng đổ rạp.

 

Cảnh Tu Bạch quỳ xuống, dùng ngón tay khẽ chạm vào rồi nhẹ nhàng nhổ bật một mầm cây lên cả phần gốc.

 

Ánh mắt Trì Tâm lập tức trở nên nghiêm nghị. Cô cũng quỳ xuống, dùng tay bới đất xung quanh gốc mầm cây mà không chút do dự.

 

Chẳng mấy chốc, một góc của thiết bị cơ khí lạnh lẽo dần lộ diện.

 

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên sự nặng trĩu và lo lắng.

 

 

 

Họ chia nhau hai hướng, đẩy mạnh công tác đào bới. Chẳng bao lâu sau, phần trên của một thiết bị y tế đã lộ diện hoàn toàn.

 

"Đừng nói là đúng thứ em đang nghĩ." Trì Tâm bất động, ánh mắt vô hồn quét qua cánh đồng hoang vu bát ngát, một tia tuyệt vọng lướt qua đáy mắt cô.

 

"Chỉ có thể là vậy." Cảnh Tu Bạch cẩn trọng lau lớp bụi bẩn trên nhãn hiệu thiết bị. "Rafael đã cài đặt hệ thống tự hủy. Một khi hắn bị vô hiệu hóa, mọi thứ ở đây sẽ bị san bằng và chôn vùi. Hắn đã tính toán quá kỹ lưỡng, đến cả lớp ngụy trang cũng không để lộ sơ hở nhỏ nhất." Anh khẽ liếc nhìn những mầm cây yếu ớt giữa hoang tàn. Trì Tâm chậm rãi đứng dậy, chìm vào im lặng thật lâu.

 

Cảnh Tu Bạch giữ im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng:

 

"Trong tình huống này, ngay cả khi cơ thể vật lý của Lâu Thần nằm ở đây, cơ hội sống sót của anh ấy cũng..."

 

Anh ngập ngừng, nhưng cả hai đều đã hiểu rõ hàm ý.

 

Trì Tâm quay sang đối mặt với anh. Dưới ánh mắt đầy kiên định của cô, giọng Cảnh Tu Bạch dịu hẳn:

 

"Nếu em không muốn từ bỏ, chúng ta sẽ tìm kiếm anh ấy."

 

Tìm kiếm, nhưng bằng cách nào?

 

Cánh đồng mênh m.ô.n.g trải dài hàng trăm, hàng nghìn hecta trước mắt họ. Nơi đây hoang vu không một bóng người, không có bất kỳ dấu hiệu dừng chân nào. Với chỉ hai người, làm sao để rà soát toàn bộ?

 

Cảnh Tu Bạch đặt toàn bộ quyết định vào Trì Tâm. Anh chỉ im lặng ở bên cạnh, chờ đợi lựa chọn từ cô.

 

Vài phút trôi qua, Trì Tâm cất tiếng khẽ:

 

"Em muốn tìm anh ấy."

 

Mèo Dịch Truyện

"Được." Cảnh Tu Bạch gật đầu.

 

"Anh ấy không hề thích nơi này. Dù đã biến mất, ý thức của anh ấy cũng sẽ không muốn mãi bị giam cầm trong chốn này." Trì Tâm ngẩng mặt nhìn Cảnh Tu Bạch, ánh mắt cháy lên sự kiên định: "Anh ấy đã chống lại số phận nghiệt ngã, không cúi đầu trước Rafael, không trở thành vũ khí trong tay hắn. Anh ấy xứng đáng được tôn trọng và đối xử tốt hơn."

 

Cảnh Tu Bạch khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

 

"Vậy chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy, và đưa anh ấy trở về."

 

"Vâng." Trì Tâm khẽ mỉm cười đáp lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Việc tìm kiếm Lâu Thần không chỉ đơn thuần là tìm một cá nhân. Họ phải đào bới và rà soát toàn bộ khu vực, đảm bảo không bỏ sót bất kỳ một mét vuông nào.

 

Với vật liệu sẵn có trong không gian lưu trữ cá nhân của Trì Tâm và nguồn tài nguyên sinh học từ thực vật xung quanh, Cảnh Tu Bạch đã chế tạo một thiết bị đào bới tự động. Dù không có khoang điều khiển cho người ngồi, nó có thể hoạt động độc lập, hỗ trợ đắc lực cho công cuộc khai quật. Cả hai lập tức bắt tay vào công việc, phối hợp ăn ý không ngờ. Sức mạnh phi thường của Trì Tâm, kết hợp với dị năng của Cảnh Tu Bạch, đã đẩy hiệu suất công việc lên mức đáng kinh ngạc.

 

Tuy nhiên, diện tích khu vực đổ nát quá rộng lớn.

 

Trong quá trình rà soát, Cảnh Tu Bạch vẫn cẩn thận thu gom mọi mẫu vật y tế còn nguyên vẹn, dù chúng chỉ còn lại rất ít sau vụ nổ dữ dội.

 

"Những thứ này chỉ là phụ trợ. Dù không có cũng không sao." Anh trấn an Trì Tâm: "Bố anh và anh không cần phải dựa vào bất kỳ thành tựu nào của hắn ta."

 

"Ồ..." Trì Tâm kéo dài giọng, một nụ cười ẩn ý: "Nghĩa là ngay từ đầu, lý do anh viện cớ để đi cùng em chỉ là một lời nói dối trắng trợn thôi sao?"

 

Cảnh Tu Bạch cúi đầu tiếp tục công việc, không đáp lại bất kỳ lời nào.

 

Cứ thế, hai người như những thợ đào kiên trì, không ngừng lật tung từng mét đất của vùng hoang địa rộng lớn, từng chút một vén màn lớp bụi đổ nát.

 

Thời gian trôi đi, ngày này nối tiếp ngày khác. Ý chí của họ không hề suy suyển.

 

Đến tuần thứ ba, vào một buổi chiều, khi Trì Tâm đang dùng xẻng đào đất, cô chợt chạm phải một vật cứng rắn.

 

Cô không hề ngạc nhiên, nghĩ rằng đó lại là một mảnh vỡ thiết bị y tế khác, nên giảm lực, cẩn thận dọn sạch đất đá bao quanh.

 

Nhưng khi nó dần lộ diện, hình dáng của vật này lại không giống bất kỳ thiết bị nào trước đó. Nó dài, hình chữ nhật hoàn hảo, thoạt nhìn tựa như một cỗ quan tài.

 

Một linh cảm mãnh liệt trỗi dậy trong lòng. Tay cô khẽ run lên bần bật khi siết chặt chuôi xẻng.

 

"Cảnh Tu Bạch... Cảnh Tu Bạch!" Cô vội vã gọi tên người cố vấn đáng tin cậy của mình.

 

Cảnh Tu Bạch tức tốc lao đến. Trì Tâm chỉ vào vật cô vừa khai quật, giọng run rẩy đến lạc đi:

 

"Nhìn xem, đó là cái gì vậy?"

 

Anh đặt một tay lên vai cô an ủi, sau đó tiến sát đến mép hố. Quan sát kỹ lưỡng một lúc, anh điều khiển thiết bị đào bới tự động, cẩn thận nâng vật thể đó lên khỏi mặt đất.

 

Đó là một khoang dưỡng sinh chuyên dụng.

 

Trì Tâm đứng sững bên cạnh, nín thở, không dám tiến lại gần. Cô chỉ chăm chú dõi theo Cảnh Tu Bạch cẩn trọng lau sạch bề mặt thiết bị.

 

Khi dòng nhãn hiệu trên thiết bị dần hiện rõ, gương mặt anh giãn ra, ánh lên vẻ nhẹ nhõm tột độ.

 

Anh bước đến trước mặt Trì Tâm, nhìn thẳng vào ánh mắt căng thẳng của cô, rồi khẽ gật đầu:

 

"Chúng ta đã thành công."

 

Trì Tâm vỡ òa cảm xúc, lập tức ôm chầm lấy anh.

 

Những ngày tháng vất vả, sự kiên trì không ngừng nghỉ của họ, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng vào khoảnh khắc này.

 

Có lẽ vì Lâu Thần thực sự quá quan trọng đối với Rafael, khoang dưỡng chất chuyên biệt của anh ấy đã chống chịu được sức ép khủng khiếp từ vụ nổ. Dù mất đi nguồn điện chính và năng lượng bổ sung, nó vẫn tiếp tục hoạt động nhờ nguồn năng lượng dự trữ nội bộ, mặc dù đã gần như cạn kiệt.

 

Bất chấp tất cả, anh ấy vẫn còn sống.

 

Khi lồng n.g.ự.c của Lâu Thần khẽ nhấp nhô yếu ớt lộ diện từ bên trong khoang dưỡng chất, mắt Trì Tâm bỗng trở nên nhòe đi vì xúc động. Cảnh Tu Bạch đứng cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

 

May mắn thay, họ đã kiên trì đến tận cùng.

 

May mắn thay, họ không từ bỏ hy vọng vào anh ấy.