Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 666



 

Anh nhìn ông với ánh mắt điềm nhiên, giọng nói không chút do dự: "Cha Trì, sự hiện diện của cháu ở đây hôm nay, đã là lựa chọn của cháu rồi."

 

"Ta muốn nói không chỉ là điều đó." Cha Trì không chút nương tay: "Việc chấp nhận thân phận của Tâm Tâm, ở bên con bé, chỉ là một phần. Điều ta thực sự muốn biết là: lựa chọn này của cậu, rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu?"

 

Trong lòng Trì Tâm bỗng dâng lên một dự cảm vô cùng bất an.

 

Một câu hỏi mà cô đã luôn che giấu kỹ lưỡng, không dám thốt ra, giờ lại bị cha cô thẳng thừng đặt ra trước mặt Cảnh Tu Bạch. "Con bé mang trong mình dòng m.á.u của ta. Gia tộc chúng tôi tuy không bất tử, nhưng thọ mệnh thực sự vượt xa các chủng tộc khác." Cha Trì nhấn mạnh: "Còn cậu, một phàm nhân với cơ thể hữu hạn, cậu có thể ở bên con bé được bao lâu?"

 

"Cha." Giọng Trì Tâm đầy căng thẳng: "Chuyện này không cần phải nhắc đến."

 

"Tại sao lại không thể cân nhắc?" Cha Trì nghiêm khắc nhìn cô: "Chẳng lẽ con định cứ thế mà sống hời hợt qua ngày sao? Dù không nói ra, vấn đề cốt lõi này vẫn mãi tồn tại giữa hai đứa. Nếu như mẹ con không hề hay biết đã đành, nhưng giờ cậu ta đã nhận thức được, con còn định tiếp tục vờ như không thấy sao?"

 

"Cháu không hề giả vờ." Cảnh Tu Bạch phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con bằng giọng điệu điềm tĩnh: "Đúng ra cháu nên nói rõ những điều này ngay từ đầu. Là cháu đã không lường trước được."

 

Anh quay sang nhìn Trì Tâm, ánh mắt sâu lắng: "Xin lỗi em, vì anh đã bỏ qua nỗi bất an trong lòng em."

 

Trì Tâm đan chặt các ngón tay, ánh mắt khóa chặt vào anh.

 

"Đúng là Tâm Tâm không phải người phàm, nhưng e rằng chú Trì đã quên mất, cháu cũng vậy." Cảnh Tu Bạch khẽ nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, gỡ nhẹ những ngón tay cô đang đan chặt để đặt tay mình vào. Ánh mắt anh lại hướng về bố Trì, bình tĩnh giải thích: "Dị năng của cháu là hệ băng đặc biệt. Nó đã biến đổi cơ thể cháu, làm chậm quá trình trao đổi chất của các tế bào, giúp cháu sở hữu tuổi thọ vượt xa mọi sinh vật phàm trần."

 

Ánh mắt bố Trì ánh lên tia suy tư: "Đây là điểm tựa của cậu sao?"

 

Cảnh Tu Bạch khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Không, đây không phải điểm tựa. Đây chỉ là nền tảng tối thiểu của cháu. Nếu đến điều kiện cơ bản này cũng không có, cháu sẽ không thể chấp nhận việc mình trở thành một gánh nặng cho người con yêu thương.”

 

Anh lại quay sang nhìn Trì Tâm.

 

"Tối hôm em kể cho anh về thân phận của mình, anh đã nói rồi, được ở bên em trong hành trình định mệnh này là tấm ân huệ trân quý nhất trong dòng đời anh."

 

"Việc chiếm giữ em, sở hữu em, chính là khao khát thẳm sâu nhất, và cũng là ích kỷ nhất của anh."

 

"Tình cảm anh dành cho em, chưa bao giờ là sự sùng bái của phàm nhân dành cho thần linh. Nó chỉ đơn thuần là lời thề nguyện của một người đàn ông dành cho cô gái mình yêu: Tình cảm của anh dành cho em sẽ vĩnh cửu, vượt thoát mọi giới hạn thời gian."

 

Cổ họng Trì Tâm như se lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Qua đôi mắt run rẩy, cô thấy Cảnh Tu Bạch nở nụ cười nhẹ, hướng về bố Trì: "Đây là tất cả viễn cảnh hoàn mỹ nhất mà cháu có. Dù bị coi là ích kỷ, cháu vẫn muốn dốc toàn lực để gìn giữ nó. Là một người cha, e rằng chú cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của Tâm Tâm, phải không?"

 

Bố Trì chìm vào trầm tư một lúc lâu. Vẻ nghiêm nghị trên gương mặt ông dần dịu lại.

 

"Tâm Tâm, con nghe rõ chưa?" Ông hỏi.

 

Trì Tâm khẽ gật đầu.

 

"Con chấp nhận điều này chứ?" Ông lại hỏi.

 

Lần này cô gật mạnh hơn.

 

Bố Trì bật cười.

 

"Tôi đâu phải kiểu cha mẹ cổ hủ, chuyên cản trở hạnh phúc con cái." Ông nói với giọng điệu thoải mái hơn: "Chỉ là tuổi thọ kéo dài hơn một chút cũng chẳng phải chuyện gì quá kinh thiên động địa."

 

Cả hai người nghe xong đều hiểu rằng bố Trì đã ngầm chấp thuận. Họ không khỏi nhìn nhau, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc rạng rỡ. "Nhắc mới nhớ, con muốn hỏi một câu." Tâm trạng Trì Tâm rạng rỡ hẳn lên, sự thoải mái bao trùm cô, cô hỏi với vẻ tò mò: "Nếu chúng ta không trường sinh bất tử, khi tất cả chúng ta tàn lụi, thế giới được bảo vệ này sẽ ra sao?"

 

"Điều này liên quan đến khởi nguyên của gia tộc chúng ta." Bố Trì thở dài: "Không phải ai cũng giống bố, tìm bạn đời và sinh con. Khi chúng ta hoại diệt, sẽ có những ý thức mới tiếp nối. Đừng lo lắng."

 

Câu trả lời có phần khó hiểu, nhưng bố Trì không có ý định giải thích thêm.

 

"Ban đầu, bố không hề định để con tham gia vào vòng xoáy định mệnh này. Đáng lẽ ra, con và mẹ con có thể sống một cuộc đời bình thường và viên mãn." Bố Trì nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương: "Dù đến giờ, điều duy nhất bố mong mỏi vẫn là con được hạnh phúc."

 

Ông nhìn họ, giọng trầm thấp, chứa đựng sự nghiêm nghị: "Tu Bạch, cậu đã hoàn thành lựa chọn đầu tiên. Giờ là lúc đối mặt với lựa chọn thứ hai."

 

Nụ cười của Cảnh Tu Bạch thoáng chùng xuống. Anh ngồi thẳng người, thần thái tập trung: "Chú cứ nói."

 

Trì Tâm cũng không ngờ cha mình còn giữ một điều kiện cuối cùng. Cô ngồi thẳng người, chăm chú nhìn ông.

 

Bố Trì nói: "Nếu có một cách giúp cậu và Tâm Tâm sở hữu cùng tuổi thọ, nhưng từ đó cậu sẽ không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ thế giới nào, thoát ly khỏi vòng luân hồi sinh tử của nhân gian. Cậu có đồng ý không?" Câu hỏi ấy khiến không khí rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối, gần như vô trọng lực.

 

Gương mặt Cảnh Tu Bạch khẽ ngưng đọng, một tia suy tư sâu thẳm lướt qua.

Mèo Dịch Truyện